*
“Khoảng trời riêng” là mẩu chuyện riêng khuất về tình yêu đầu của một cô học tập trò lại mang lòng yêu mê mẩn chính bạn thầy của mình. Rồi chiến tranh bất ngờ cuốn người thầy ra trận... Cô học tập trò đề nghị sống trong thực trạng chịu nhiều áp lực nặng nề từ đồng đội gia đình, xóm xóm vày những lối sống biện pháp nghĩ khác người ở cô. Cô sẽ dám nổi loạn hiến dâng đời mình cho toàn bộ những đấng mày râu pháo thủ trai trẻ nghỉ ngơi khẩu team pháo đầu cầu trong số những đêm bom đạn rồi vứt làng ra đi. Ngày trở về, cô đã gặp gỡ lại bạn thầy chiến binh năm xưa trên loại bè vó vào một đêm trăng trên loại sông quê nhà...

Bạn đang xem: Những khoảng trời riêng đài loan

Nhà văn DƯƠNG HƯỚNG Cánh cửa xe bật mở, từ trong xe bước ra một bên sư đàn bà áo chùng thâm, đầu vấn khăn nâu, chân đi guốc quai tím lịm, lộ đôi bàn chân son hồng với tầm vóc kiêu sa. - núm Dinh ơi ời! gồm khách! gồm khách! Một đứa con trẻ vừa reo vừa chạy chúi mũi vào nhà lão Dinh. Lão Dinh sẽ ngồi chẻ tre đan dưới nơi bắt đầu xoan, vội vàng vã chạy ra, tay vẫn lăm lăm con dao. Nắng chiều đẹp đẹp rắc đầy lối ngõ, thơm ngạt ngào hoa xoan tím lẫn hoa nắng và nóng vàng. Gương mặt nhà sư đẹp như nàng Kiều, mắt ngân ngấn nước, quan sát lão Dinh. - cha ơi cha, nhỏ là Diên, con gái của phụ thân đây. Lão Dinh đứng yên ổn như pho tượng. Lão không ngờ. Cả làng toàn quốc cũng không ngờ con gái lão, cái con nhỏ nhắn Diên hỏng hỏng tiến công đĩ tứ phương bỏ nhà đi biến mất mười lăm năm nay hiện thời lại khoác áo đơn vị chùa. Trông Diên hôm nay vừa đằm thắm, vừa kiêu sa. Đôi gót chân son thắm đỏ hơn cả thời bé gái. Tin Diên trở về làm sống động cả xã Đoài. Diên đi tới đâu dương gian nhìn bởi đủ mọi ánh mắt và vướng lại sau sườn lưng đủ lời đàm luận. Fan khen, kẻ chê, bạn tiếc thương cùng cả đam mê. Tín đồ ta ham Diên như ham mê một giai nhân. Toàn thân Diên óng ả, ánh nhìn đen thăm thẳm như bao gồm ma lực cuốn hút đàn ông. Thời niên thiếu, tuổi mười tía Diên đã là cô nhỏ bé đẹp nhất làng Đoài. Điều tệ sợ là dân làng Đoài thì ám muội còn Diên cứ sáng rực lên, da trắng mịn. Diên như bé chim lăng líu của buổi bình minh vào đời. Sáng sủa sáng tinh mơ, đường làng Đoài bướm còn tuyệt lẫn vào lớp sương mù trắng bạc, Diên vừa đuổi bướm , miệng vừa rúc vang đầy đủ hồi còi dài báo cho những đội viên dậy bè đảng dục hô váng làng: “Thiếu niên khoẻ!” “Khoẻ! Khoẻ!”. Tiếp tiếp nối là giờ đồng hồ quét mặt đường rào rào bên con đường “măng non”. Đường “măng non” từng đoạn xây một tờ biển y như một mốc cây số. Từng tấm biển đều được vẽ một mầm măng new nhú bao gồm dòng chữ: “Đoạn mặt đường “măng non” phân team I”. Đoạn đường “măng non” của phân team Diên bắt đầu từ dốc mong Đá Bạc, lúc nào cũng sạch mát bong. Đó là nhờ công của Diên, cô gái đầu làng. Các cụ bảo cấm tất cả sai “Gái đầu làng, khoai đầu luống”. Tuổi mười ba, mười bốn, mười lăm, Diên to vồng lên thành đàn bà rực rỡ. Những đêm trăng sáng, vây cánh trai xóm lặn ngụp bên dưới sông, chui rúc bên dưới gầm mong Đá bạc đãi rình trộm coi Diên tắm. Đàn ông khát vọng được thấy được Diên tắm. Có bạn dọa giả dụ ai thấy được Diên tắm rửa một lần đã mắc dịch mộng du. Cánh bầy ông kháo nhau nếu được xem Diên tắm, người có vợ mong mỏi bỏ vợ, nhân ái tình vứt nhân tình, đàn choai choai quăng quật học ngẩn ngơ. Các bà bà xã cấm ông chồng con ra rửa ráy bến sông mong Đá Bạc. Bọn họ đồn bến sông mong Đá bội nghĩa có ma. Quả thực bến sông ước đã rất nhiều kẻ chết trôi. Có kẻ chết bởi rủi ro, gồm kẻ chết vì tình, có tín đồ dọa ko yêu được Diên cũng chết. Tất cả kẻ lại bảo được ngủ cùng với Diên bao gồm chết cũng sướng. Lại có lời đồn, đều người bọn ông bị tiêu diệt trên sông cầu Đá bội bạc đều mãn nguyện vì họ đã được ngủ với Diên. Diên là người bọn bà tất cả tấm lòng bao dung ko muốn toàn bộ những linh hồn đã chết mà ko được hưởng niềm hạnh phúc một lần. Đó là tư tưởng lớn của các người mộng mơ thêu dệt lên những bản tình ca đồng quê và phần lớn câu hò tự tình trên sông cầu Đá Bạc. Đó là câu hò của giáo viên Thiêm, người trước tiên được Diên trường đoản cú tình trong một đêm trăng, bên trên bờ sông. Chiếc sông im lờ trôi từ bỏ bao đời. Hò ơ... Trăng soi lẻ bóng một mình - Ước gì ta được với mình tối nay. Câu hò vang vọng loại sông rạo rực lòng người. Còn mọi đêm trái gió trở trời bạn ta lại nghe giờ đồng hồ khóc than. Đó là thời gian Diên quăng quật làng đi. Tín đồ làng Đoài bảo nhau rằng hồn ma những người dân chết trôi hiện tại về thương nhớ bạn đẹp. Vào đầy đủ đêm mưa gió sụt sùi như thế, lão Dinh thả vó dưới chân mong Đá Bạc, cá tôm các vô kể. Sáng sủa ra dân làng Đoài kháo nhau cả đêm lão Dinh đằm đẵm với ma. Những bé ma trơi hiện hữu đập thùm thùm cùng bề mặt sông tựa như các con rái cá rồi thư nhàn trôi vào vó lão Dinh. Tất cả một lần lão kéo vó thấy nặng trĩu trĩu, tứ gọng vó nhúm lại, lão Dinh soi đèn thấy hẳn dòng đầu lâu tóc còn xanh nằm gọn giữa vó. Đó là thời kì máy cất cánh Mĩ thường ném bom trận địa pháo đầu cầu... Trận địa pháo đầu trên cầu có lần bị trúng bom, sáu pháo thủ hi sinh. Sau tử vong của sáu phái mạnh pháo thủ, lại có lời đồn Diên sẽ ngủ đối với cả sáu cánh mày râu pháo thủ vào những đêm Diên bị lão Dinh đuổi khỏi nhà.
Bữa cơm về tối dọn ra, hai cha con Diên ngồi ăn. Lão Dinh rót rượu vào chén đưa lên mồm nhấp một hớp rồi đặt chén xuống mâm. Trường đoản cú bữa Diên về, lão chưa nói gì. Lão im câm như thể lão vẫn câm lặng từ thời điểm ngày lão đuổi Diên ra khỏi nhà. “Nhục nhã lắm bé ơi”. Lão nói với Diên lừng chừng bao lần câu đó. Khi Diên đi, lão khóc âm thầm. Lão còn khóc không còn phần đời sót lại của lão. Và hiện nay lão bất ngờ Diên bất thần trở về. - phụ thân nói với con điều này - Lão bất ngờ đột ngột lên giờ - Hãy ở nhà với cha. Phần đông chuyện thừa khứ quăng quật qua. Tự mai nhỏ cởi áo nhà miếu làm lại đời mình từ đầu. Tuổi già của phụ thân chỉ trông cậy vào con. Nếu nhỏ đi nữa phụ vương đành buông xuôi về cùng với sông dòng cho ngừng đời. - Cha! nhỏ xin cha...
*
Diên buông chén đũa rời khỏi cửa. Một cơn gió ào vào, Diên rùng mình nhìn lên bầu trời. Bầu trời đồng quê đầy sao khuấy hễ nỗi cô đơn trong trái tim Diên. Diên đủng đỉnh ra bến sông. Trận địa pháo năm nào bên kia sông lờ mờ hiện tại lên dưới trời sao. Lại một ngôi sao 5 cánh sà xuống thành vệt sáng dài rồi tắt lịm. Phương diện sông bỗng nổi sóng âm vang trong lòng tưởng. đa số chàng pháo thủ vẫn trở về. Diên vội vàng vã vứt chạy về nhà. Suốt mười lăm năm qua, Diên luôn luôn sống trong trái tim trạng tương khắc khoải về vượt khứ của mình. Vượt khứ với hầu như chàng pháo thủ, vượt khứ với những người thầy - thầy Thiêm nhà nhiệm lớp 9B của Diên. Hình láng Diên luôn luôn rực lên trong mắt thầy Thiêm. Diên nhận thấy rõ nhất điều này từ lần đơn vị trường tổ chức thi cắn trại. Trên sảnh trường tỏa nắng cờ hoa, từng trại rất nhiều mang màu sắc dáng vẻ riêng. Ánh mắt thầy Thiêm ngời sáng kéo lớp trưởng và Diên ra hỏi nhỏ: - Phần kinh nghiệm trại, phần sân khấu thể thao, giếng nước trước sân trại thầy ko tham gia. Riêng phần “vườn cây”, thầy tham quyền lực này. Bên trên tấm biển khơi ta đang trích câu nói của Hồ chủ tịch “Vì ích lợi mười năm trồng cây, vì ích lợi trăm năm trồng người”. Sân vườn cây lớp 9B mang tên là “Cây Người”. Và em Diên vẫn là biểu tượng của “cây người” - thầy Thiêm vừa nói vừa nhìn vào trong mắt Diên, Diên hiểu rõ tình cảm thầy dành cho Diên. Thật bất ngờ Diên đang đóng vai “cây người” cực kì sinh động. Cả hội đồng giám khảo nhà trường vừa lao vào cổng trại lớp 9B vẫn sững sờ quan sát “vườn cây” của lớp này như một hiện tượng quái lạ chưa từng có. Diên nắm tấm biển lớn “Cây Người” đứng vào vị trí vườn cây của trại lộng lẫy nhìn các người, miệng cười cợt tươi. Chưa lúc nào Diên lại rất đẹp như khoảng thời gian ngắn này. Đây new là thực thụ vườn cây tương lai của đất nước. Tác dụng trại lớp 9B của Diên được đứng nhất toàn trường. Buổi tối đó thầy Thiêm mang đến nhà Diên sở hữu theo thú vui mơ mộng của ngày tiết mục “cây người”. Hai thầy trò ra bờ sông. Bến sông Đá bạc lung linh ánh trăng. Thầy Thiêm bảo đời thầy chưa lúc nào có thú vui và những tích tắc đẹp như dịp này. Bên cạnh đó cả buổi tối thầy Thiêm nói mỗi câu đó. Giọng thầy không giống thường. Phiên bản thân Diên cũng khác thường, khi thầy Thiêm cầm cố lấy bàn tay Diên. Thầy chạy, Diên cũng chạy. Và trăng trên trời, trăng bên dưới nước cũng chạy. Xã quê yên ổn tĩnh đồng khu đất mênh mông, thế giới này chỉ gồm hai thầy trò Diên sinh sống như trong mộng. Thầy Thiêm dắt Diên chạy tới chiếc lô cốt nằm ngay ngã bố có nhánh sông rã ra loại sông Cái. Loại sông dòng mênh mông cuốn theo những mảng lục bình tây trôi lều bều ra biển. Biển khơi cả đón nhận tất cả, cả rác rưởi rưởi, xác bạn chết trôi. Có bạn chết vày rủi ro, có tín đồ chết bởi vì tình với có người chết vì cuộc chiến tranh bom đạn. Hai người bà xã lão Dinh, thân phụ của Diên hầu như bị bị tiêu diệt ở khúc sông này và đầy đủ được biển lớn đón nhận. Bà vợ thứ nhất dám liều mình tập bơi qua sông này lúc tin lão Dinh bị thương vào đêm tấn công bốt đầu cầu. Bà bơi lội trong giờ đồng hồ súng đì đùng, chớp lửa toé ra từ cái lô cốt ngã tía sông. Đêm ấy bà đang không đến được với ông xã mà lại về với biển lớn cả. Người vk thứ nhì của lão Dinh chính là mẹ của Diên, chết bởi vì Diên bỏ nhà ra đi. Bà đã mòn mỏi vày thương nhớ Diên. Bà mẹ Diên ra đi còn lại mỗi mảnh giấy ghi mấy chữ: “Ông thiết bị lỗi đến tôi, tôi quan trọng sống được, tôi đi đây. Đi về sông Cái. Đừng tìm kiếm tôi chỗ nào mà khổ mẫu thân”. Khi kiếm được mảnh giấy, lão Dinh ra sông cái lặn ngụm mấy ngày liền, Lão đầm đẫm bên dưới nước chán lại lên bờ đứng như trời trồng trên cái lô cốt người Pháp để lại có bốn cửa ngõ nom như bốn bé mắt quỷ quan sát về bốn phương trời. Lão cứ đứng mãi giữa rộng lớn trời đất. Lão nguyền rủa mảnh đất nền sao bội nghĩa bẽo. Lão lại nguyền rủa cái sông đã đánh tráo của lão cả hai người vk mà lão hết lòng yêu quý. Và nhỏ Diên, hòn máu nhất của lão cũng trở nên dòng sông làm cho hư hỏng. Thời kì ấy dân buôn bản Đoài bảo lão bị điên. Fan ta thấy lão thế giỏ đi móc cua cơ mà chả được nhỏ cua nào. Lão cứ lần mò mãi sống khoảnh ruộng tất cả chiếc lô cốt bắt toàn rắn nước với ra sông loại thả cùng đứng nhìn xem những nhỏ rắn nước bơi về đâu. Gồm có con bơi xuôi theo chiếc sông chiếc ra biển. Còn những con bơi ngược vào bờ lão lại ném ra giữa dòng, lão lại cười hô hố. Có những con lão ném đi ném lại tới bố lần vẫn không chịu bơi lội xuôi ra phía biển, lão điên tiết quật chúng nó vào thành lô cốt đốt lửa nướng. Bạn ta phát hiện rất những lần lão Dinh ngồi nướng rắn vào lô cốt ăn. Vừa ăn lão vừa khóc. Lão khóc nhị người vợ bỏ lão đi, lão khóc phụ nữ lão lần chần phiêu bạt phương trời nào. Chuyện này trường tồn Diên bắt đầu nghe dân xóm Đoài kể lại.
Thời sự phiên bản tin Pháp luật Vì an toàn cuộc sống gớm tế an ninh Duyên Hải
*


*

Hạnh phúc chỉ mang lại khi bọn họ biết gạt đi những khó khăn trong quá khứ và đương đầu với tương lai (nguồn ảnh: internet)

Trong cuộc sống mỗi chúng ta, ai cũng có một phần tâm tư ý muốn giấu kín. Những tâm tư ấy tưởng chừng như thật nhỏ bé, thật minh bạch nhưng này lại để lại hầu hết vết hằn sâu trong tâm địa mỗi người, cho tới mãi trong những năm tháng sau này.

“Ai cũng có một khoảng tầm trời che kín” của tác giả Nguyễn Khánh Linh đã chia sẻ với bọn họ những điều bé dại bé đó, để hầu hết gánh nặng vô hình mà chúng ta gặp bắt buộc vơi đi, bằng sự chân thành và thấu hiểu.

Khác với đều cuốn tản văn lãng mạn khác, “Ai cũng đều có một khoảng tầm trời đậy kín” là phần lớn phân tích tâm lý sắc bén dẫu vậy cũng đầy thấu hiểu.

Nguyễn Khánh Linh như một chuyên gia tâm lý thực thụ lúc nhắc đến những vấn đề mà họ vẫn gặp mặt phải trong cuộc sống hàng ngày nhưng chưa từng từng nói ra. Ko phải người nào cũng có một cuộc sống đầy vô tư không lo lắng, tất cả một mái ấm gia đình thật tuyệt vời nhất hay chuyện tình yêu được thuận buồm xuôi gió; không phải ai trong hành trình viết đề xuất những câu chuyện của cuộc sống mình đều bước qua được những khó khăn trong cuộc sống.

Những câu chuyện, những tâm sự nho nhỏ hay những bài xích thơ, mẩu viết trong cuốn sách chính là kho tàng lưu trữ trong quá trình sống cùng tồn tại ấy.

Khi hiểu cuốn sách, chúng ta sẽ không tìm thấy cảm xúc hạnh phúc mà bao gồm thể họ sẽ cảm thấy nhức nhối khi mọi kí ức mà bạn có nhu cầu chôn vùi sâu trong thừa khứ lại bị thiết yếu những văn bản trong tác phẩm va đến. Tuy vậy cũng chủ yếu những tổn thương ấy vẫn giúp bọn họ học được giải pháp tự yêu thương thương bản thân mình nhiều hơn.

Cuốn sách được viết dành cho những người không trả hảo, những người đã và hiện nay đang bị tổn thương, những người bị buôn bản hội mang lại là yếu ớt để xoa dịu nỗi đau, giúp họ đọc được rằng sự tồn tại của không ít điều rủi ro mắn trong cuộc sống đời thường này rất hoàn toàn có thể là tiền đề cho sự cảm thông, hiểu rõ sâu xa với người khác.

Xem thêm: Cách Viết Phân Số Trong Word 2016

Dù hoàn cảnh của mọi cá nhân có gắng nào đi chăng nữa, và cuộc đời có ngắn ngủi mỏng dính manh sao thì những khoảnh khắc lúc này cũng luôn là mẫu mỏ neo để bọn họ tiếp tục cách tiếp.Hãy gạt đi thừa khứ, đối mặt với đầy đủ sóng gió của cuộc đời mà tiến về phía trước và họ sẽ kiếm tìm thấy hạnh phúc.