Ngọc Tỏa Dao Đài Review
View&noscript=1" alt="*">
#Review
NGỌC TOẢ DAO ĐÀI
Tác giả: Quất Hoa Tán LýThể loại: Huyền huyễn, tiên giới, hài, ngược, OEĐộ dài: 60 chương + pn, hoàn----------------
Đáng lẽ hôm nay tôi định viết một bài review thật dài và cảm xúc về “Tướng quân ở trên, ta ở dưới”, tác phẩm xuất sắc nhất của Quất Hoa Tán Lý, nhưng đột nhiên tôi lại nhớ về câu chuyện này. Thôi thì, cái gì đã là kinh điển sẽ cất giữ đến phút cuối, còn cái gì mới lạ nên show với mọi người trước. ^^
Có lẽ các bạn cũng không hề lạ với phong cách viết của má Quất, truyện trong hài có bi, trong bi có hài. Đoạn vui thì cười lên cười xuống, nhưng lúc buồn lại thấy nước mắt rơm rớm. Nhưng ở câu chuyện này, tôi thấy cái bi đã lấn át cái hài một chút. Người ta có thể cười đấy, rồi lại bật khóc ngay ở trang sau. Có thể nhiều người sẽ thấy truyện nhạt nhẽo, không đủ ngược… nhưng xin hãy tôn trọng cảm xúc của tôi và những độc giả đáng yêu khác. ^^ Bây giờ không nói luyên thuyên nữa, tôi bắt đầu review đây!
Ngọc Dao tiên tử vốn là một viên ngọc được sư phụ luyện thành hình người. Sư phụ là Cẩn Du thượng tiên, sống ở Giải Ưu Phong. Hắn rất tài giỏi, rất đẹp, cũng là người yêu A Dao nhất. A Dao rất ngốc nghếch, cái gì cũng phải học hàng trăm năm mới thông, nhưng sư phụ rất kiên nhẫn. Cho đến một ngày nọ, sư phụ phải đi làm việc, mà một lần đi là không trở lại.
Bạn đang xem: Ngọc tỏa dao đài review
Ngọc Dao kiên nhẫn chờ đợi ở Giải Ưu Phong suốt ngàn năm, chờ một ngày sư phụ trở về. Nhưng đáp lại nàng chỉ là sự yên tĩnh đáng sợ. Thế là một ngày, hứng trí dâng tràn, nàng quyết định hạ phàm tìm kiếm đồ đệ, dạy dỗ hắn, như ngày xưa sư phụ đã từng dạy nàng. Nàng không biết rằng, một khi bước chân xuống nhân gian là đã phạm phải một sai lầm không cách gì cứu vãn.
A Dao ngốc nghếch thu được ba đồ đệ, một thông minh nhanh nhẹn, là bản sao của sư phụ khi còn nhỏ, một ngốc nghếch đáng thương, còn một là người thường, chỉ ham mê sắc đẹp. Từ đó, những chuyện dở khóc dở cười giữa ba đứa khiến nàng luôn đứng ngồi không yên, chạy lên chạy xuống để giải quyết. Cùng lúc, nàng luôn cảm thấy bất an, có một ai đó đang theo dõi nàng hằng ngày, làm những trò xằng bậy với nàng. Ngọc Dao bối rối, bỏ về thiên đình không được, mà ở lại nhân gian thì luôn rơi vào sợ hãi. Nhưng rồi cũng có một ngày kia, bức màn bí ẩn được vén lên, tiết lộ sự thật nghiệt ngã. Sư phụ của Ngọc Dao vốn đã chết. Đồ đệ của nàng vốn là ác ma. Còn bản thân nàng là một mắt xích rất quan trọng để giúp ma giới xâm chiếm thiên giới. Và đau đớn hơn nữa, chính sư phụ là người đẩy nàng đến tình cảnh ngày hôm nay, dù biết chắc rằng nàng sẽ chịu những khổ đau khó có thể tưởng tượng được.
Ngọc Dao yêu sư phụ của mình, đó là thứ tình cảm thuần khiết và đẹp đẽ nhất. Sư phụ là người cho nàng tất cả, vì vậy nàng không bao giờ oán hờn. Những điều sư phụ muốn, nàng sẽ làm, dù cho kết quả là bản thân phải rơi vào vũng bùn, không cách nào gượng dậy. Ngọc Dao thật sự là một nữ chính rất ngốc nghếch, nhưng nàng khiến người ta không thể ghét nổi mình, thay vào đó là phải xót xa thông cảm. Cái kết truyện OE thật ra lại rất hợp lí, Ngọc Dao cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh về hai người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời mình, sống một cuộc đời lặng lẽ như nàng mong muốn.
“Ta bỗng nhớ đến rất lâu trước kia, dưới tán cây này mà hỏi sư phụ, cái gì là “Thiên đạo”. Sư phụ kéo tay ta, chỉ vào tim ta thầm nói: “Đây là thiên đạo.”Ta không hiểu, tiếp tục quấn lấy sư phụ hỏi: “Thiên đạo của người là gì?”“Lòng vì thiên hạ, sống vì lê dân bách tính, kế thừa tuyệt học vì những bậc thánh nhân ngày xưa, mở ra thái bình vì muôn đời vạn thủa.” Sư phụ dựa người vào cây lê, ôm ta vào lòng, khẽ khàng nói bên tai, giọng người rất nhỏ, nhưng cả đời ta đều không quên được.Hắn là sư phụ, ta là đồ đệ. Lý tưởng mà hắn đã thực hiện, ta sẽ kế thừa. Những chuyện mà hắn kì vọng, ta sẽ hoàn thành.Đây cũng là Thiên Đạo của ta.”;
“Lúc còn bé, người luôn nắm tay ta, nhìn sao mọc trong mây.Lúc còn bé, người luôn nắm tay ta, ngồi xem hoa nở hoa tàn.Hai người suốt xuân hạ thu đông, gắn bó nương tựa, ngàn năm thoáng chốc đã qua, chưa bao giờ cô đơn.Ta yêu người, không muốn cho người biết rõ. Mất đi rồi, mới phát hiện tim nóng rực.”
Tôi rất không thích hai nhân vật nam trong truyện, một người là sư phụ của A Dao, một người là ác ma ám ảnh nàng. Một người lạnh nhạt bạc tình, một người lại yêu như kẻ điên. Hai người thay nhau cào xé trái tim nhỏ bé của A Dao, khiến nàng khổ sở, bối rối và bất an. Cho đến tận cuối truyện, cả hai người vẫn luôn bám lấy hình bóng nàng, mãi mãi không buông tha.
Xem thêm: 'đại chiến hành tinh khỉ phần 4, hành tinh khỉ phần 4
Bút lực kém cỏi, đôi khi không thể viết hết ra những điều muốn nói trong vài dòng. Tôi rất muốn nghe những chia sẻ của các bạn về câu chuyện này, để hoàn thiện hơn bài review ^^!
Bonus trích đoạn vui vẻ nho nhỏ trong truyện:
“Ngươi muốn đánh cuộc gì?”“Ta muốn đánh cuộc gì ngươi có thể cự tuyệt sao?” Tiêu Lãng khẩu khí lãnh đạm.Ta lắc đầu: “Không thể.”Tiêu Lãng hỏi: “So đọc sách?”Ta có chết cũng không làm.Tiêu Lãng hỏi: “So quyền cước?”Ta thà chết chứ không chịu khuất phục.Ta: “So thêu hoa?”Tiêu Lãng suýt chút nữa cắn chết ta.-------------
Tâm lý nhân vật được xây dựng nhất quán. Mình đánh giá cao ở điểm là tác giả không sa vào lối mòn nữ chính bị hội chứng Stockholm
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, hài, ngược nhẹ, HE.Tình trạng: Hoàn edit
Review bởi: Lan
Thanh Nguyen -facebook.com/hoinhieuchu
Chỉnh ảnh: TMMGiới thiệu:Ngày xửa ngày xưa, có một tiên nữ ngốc xuống trần tìm sư phụ, lại thu được ba đồ đệ:Một thông minh lanh lợi.Một ngây thơ lãng mạn.Một thiện lương si tình.Hai con cừu nhỏ nghe lời, một con sói già đội lốt dê non. Đêm khuya, sói xám mò lên giường.Ngaooooooooooooooooooo...Câu chuyện vô cùng tà ác đã bắt đầu như thế.;)Ngọc Dao là miếng ngọc được Cẩn Du thượng tiên luyện hóa thành người. Chàng nhận cô làm đồ đệ, nuôi dạy và yêu chiều cô hết mực. Thích thỏ ngọc của Hằng Nga, cô mang chàng ra trao đổi, báo hại chàng làm trò cười cho Thiên giới nhưng chàng không một lời trách mắng. Chàng khắc gỗ làm búp bê cho cô, ngày ngày nắm tay cô thưởng hoa, đêm đêm thổi sáo ru cô ngủ.Suốt xuân hạ thu đông, họ gắn bó nương tựa, ngàn năm lặng lẽ trôi, chưa bao giờ cô đơn.Ngỡ rằng cuộc sống hạnh phúc ấy sẽ là mãi mãi, cho đến một ngày Cẩn Du biến mất, cô chờ chàng, chờ suốt 1657 năm nhưng chàng vẫn bặt tin.Sau đó, Ngọc Dao xuống trần thu nhận đồ đệ và tìm kiếm Cẩn Du. Ở trần gian, cô nhận ba đồ đệ tưởng chừng như vô hại nhưng thật ra cả ba đều có mục đích khác nhau đối với cô. Từ lúc hạ phàm, cô đã bị cuốn vào vòng xoáy của những âm mưu, lừa gạt, lợi dụng và phản trắc.Trong trận chiến Thiên - Ma trước đây, Nguyên Ma Thiên Quân bị Thiên giới phong ấn. Do đó Ma giới luôn tìm cách lấy cắp thân xác đó và hồi sinh ông ta. Vì có năng lực chữa lành bổ khuyết ba hồn bảy vía nên Ngọc Dao trở thành quân cờ và là chìa khóa quan trọng trong cuộc chiến lần này. Cô bị đưa đến Ma giới và bị ma đầu Tiêu Lãng giam cầm.Năm xưa, Nguyên Ma Thiên Quân cưỡng đoạt Diệu Âm tiên tử, sinh ra tiên thai là Cẩn Du và ma chủng là Tiêu Lãng. Cẩn Du chính trực ôn nhu bao nhiêu thì Tiêu Lãng xảo trá tàn bạo bấy nhiêu.Từ nhỏ, Tiêu Lãng đã hận Cẩn Du, hắn ganh ghét và luôn muốn cướp đoạt, hủy diệt mọi thứ của Cẩn Du. Vì thế, hắn lập mưu hãm hại Cẩn Du và chiếm đoạt Ngọc Dao.
Hắn thích cô nhưng không quan tâm đến tình cảm và chà đạp tôn nghiêm của cô, hắn chỉ muốn thuần dưỡng cô để thỏa mãn dục vọng của bản thân.Ngọc Dao đơn thuần, chính trực, không hiểu chuyện đời nên trong mắt mọi người, cô là vị tiên tử ngốc nghếch nhưng thật ra cô tỉnh táo, lý trí hơn ai hết.Đối mặt với sự uy hiếp đe doạ của kẻ địch, cô nhẫn nhịn cam chịu vì đại cục nhưng tuyệt không khuất phục trước chúng. Hiểu rõ bản thân chỉ là con cờ trong cuộc chiến Thiên - Ma nhưng cô vẫn chấp nhận để bị lợi dụng; chỉ vì tình yêu cô dành cho Cẩn Du - chàng là trời, là đất, là mạng của cô. Lý tưởng bảo vệ thiên hạ của chàng cũng chính là của cô; chàng không còn, cô sẽ thay chàng thực hiện, dù phải trả giá bằng tính mạng của cô và chàng.Ngọc Dao là một trong những nữ chính có cốt khí và kiên định trong tình yêu nhất mình từng đọc.Sự coi thường, lãnh đạm của cô làm Tiêu Lãng tức giận, đau đớn. Hắn dùng mọi cách kể cả cực đoan để đi vào lòng cô nhưng vô ích, cô không chút mảy may xiêu lòng với hắn.Tình yêu là tôn trọng, không phải chà đạp đối phương; là tự nguyện, không phải ép buộc. Đáng tiếc, hắn không hiểu điều đó nên dù hắn có đáng thương, có dịu dàng, có thật lòng, có bị thương vì Ngọc Dao đi nữa thì đến phút cuối đáp án cô dành cho hắn chỉ là "Ta yêu sư phụ bao nhiêu thì hận ngươi bấy nhiêu"."Dùng ta tam sinh khói lửa, đổi cho người nhất thế bình an...". Là tâm nguyện của Ngọc Dao hay của Cẩn Du, chẳng ai rõ; chỉ biết rằng sau bao giông tố, cuối cùng họ đã mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không phân ly.---*---*---*---*---Tâm lý nhân vật được xây dựng nhất quán. Mình đánh giá cao ở điểm là tác giả không sa vào lối mòn nữ chính bị hội chứng Stockholm – có thể yêu một kẻ cường thủ hào đoạt, hãm hại chia rẽ cô với người yêu như các truyện cẩu huyết khác.Truyện viết theo lối bi hài, giọng văn tưng tửng, nữ chính có đôi nét giống cô nàng An Dật (Không thị tẩm, chém) – đó là không bi kịch hóa những nỗi đau của bản thân nên dù hơi ngược nhưng không hề bi thương, cộng với dàn nhân vật phụ nhí nhố làm câu chuyện thêm hài hước.Truyện nội hàm, nhiều tình tiết bất ngờ. Kết ý nghĩa, hợp lý. Edit mượt và duyên.P/s: review phóng đại ngược nữ để giảm sock trước cho chị em chứ thật ra chả ngược nhiêu đâu:)