Đang đi công tác ở Cần Thơ, tốt đi uống coffe một mình. Cửa hàng cf này tên Đẹp. Chiều hôm nọ đi uống, thấy quán tên ngộ ngộ, thắc mắc tại sao tên tiệm lại là Đẹp, trong những lúc người buôn bán là nhì ông bà già. Tối bây giờ mới lại uống, mới thấy thì ra nhì cô con gái buổi tối bán rất đẹp. Lại nhớ câu chuyện Seven Up.

Bạn đang xem: Cent gò vấp


Nov 15, năm 2016
*

#wedding #anniversary #myfamily #dadmom #30years

myfamily 30years anniversary dadmom wedding


Sep 04, 2016
*

Càng gặp nhiều thấy bại, lại càng cảm thấy tự hào bản thân. Rất khó có thất bại nào bao gồm thể quật té một người đàn ông, việc ta đối mặt với những cơn khủng hoảng đó mới quyết định bản thân là ai.Mỗi một vết sẹo, mỗi lần sống dở chết dở, là một chiến tích đánh dấu cho sự trưởng thành của bản thân. Dành riêng cho những bình minh sắp đến. Thành công xuất sắc không giành cho những người muốn hơn người khác, thành công giành riêng cho người dám vượt qua bản thân (:


Aug 14, năm nhâm thìn
"

Anh còn mê man vui theo chúng bạn,

Yêu như là nợ ngân hàng: anh thường xuyên ghẹ thăm em không đúng hạn

Em hờn em trách em buông lời súng đạn,

Thông cảm cho anh điên nặng ko thuốc thang

" - denvau
Jul 16, 2016
*

Thật ra cũng tất cả một ai đó ở mặt cạnh mình.

Thích thì gồm thích đấy, nhưng nghĩ đến việc chấp nhận yêu nhau, suốt ngày cãi nhau, rồi phải cố gắng bảo trì mối quan tiền hệ thì lười với quải chết đi được. Mà lại từ chối thì ko nỡ.

Nói thẳng ra sẽ khiến đau lòng, haizzz, nhưng đằng làm sao mình cũng là người xấu rồi.


Jul 06, năm 2016

Đại ca: Đám cưới tất cả mời đại ca này không?

-Để coi, đại ca định đi phong tị nạnh bao tiền, dày xuất xắc mỏng?

Đại ca: Đụ móe anh khuyến mãi cho mày một bàn tiệc luôn, ok?

-Chắc hông??

Đại ca: có tác dụng đại ca chẳng lẽ nói dóc cùng với mày?

-Hứa nha, vậy đám cưới em đãi 1 bàn thôi, bàn nhiều năm thiệt nhiều năm như trong phim đó, ăn uống đồ tây, từng ng tối thiểu một con tôm hùm nha đại ca : ))))))


Jul 04, 2016
*

dongsonglodang:

“Chuyện tình yêu khá là dài
Thế mà dấu chấm chỉ vài nano…”

Tình yêu thương là câu chuyện dài
Vậy nhưng dấu chấm chỉ vài ba nano


Jun 29, 2016
*

Vừa về nhà, hơn 2h sáng, buồn rủ rượi, hết cứng rắn nổi, muốn tàng hình, muốn khóc không thành tiếng với buông xuôi.

Hôm nay, ngay trong khi này. Là khoảnh khắc bản thân sẽ nhớ mãi trong những năm mon còn lại của tuổi trẻ. Cầu xin mang đến đôi vai này, đôi chân này, đủ vững vàng!

Tony 14/06

man down tam su ức chế


Jun 14, năm 2016

khoaphm:

Saigon. Money Never Sleeps.

làm sao ngủ lúc tiền vào túi chưa bao giờ là đủ


Jun 13, năm nhâm thìn

Bình im là những ngày không sầu không vui.


Jun 03, năm 2016

Tối khuya ngồi bản thân ên đốt thuốc ở Cộng thì vô tình gặp người yêu cũ một bản thân đi ăn khuya. Quãng thời gian lâu năm cũng đã khiến con người ta không thể thẹn thùng lúc phải đối mặt với nhau.

Cả nhị ngồi nói chuyện vui vẻ tương đối lâu… Bản thân bản thân rất muốn trách móc tại bạn nhưng mà mình mới có những thói quen như bây giờ nhưng thôi, vị trước giờ mình bao biện không lại bạn. Vã lại bây giờ đã là hai thế giới.

Rốt cuộc mỗi người cũng đã yêu thương người khác yêu cầu cũng chẳng ai muốn ôn lại kỷ niệm xưa làm cho gì.Người cũ thì sắp lên xe hoa. Còn người mới, mình nói yêu thương mãi mà không chịu tin, bộ nhìn mặt mình gian lắm sao…

made with tmec.edu.vn gif


"Có bao giờ bạn ghi nhớ ai đó không ít tới mức dù có thời cơ cũng ko muốn chạm chán lại tín đồ đó chưa? bởi vì một khi gặp rồi, thấy tín đồ ấy rồi là bao nhiêu công sức, bao nhiêu cố gắng để quên hình láng ấy đi trở nên công cốc. Bức tường chắn thành bạn xây lên vất vả đến cầm cố chỉ vì niềm vui ấy đã sụp đổ trả toàn. Một khi gặp rồi, chúng ta chỉ càng ghi nhớ hơn mà thôi. Vậy nên chúng ta cứ yêu cầu đấu tranh tư tưởng, thiết bị lộn với quyết định của bạn dạng thân. Bạn hiểu cảm hứng bất lực ấy chứ?" -

Bống (little-loner-fish.tumbler.com)

Có chứ, cảm giác rất ĐM :-placebelongstoalex)


Với mình, tình yêu nó là thứ gì thiêng liêng lắm, phải nói sao đây nhỉ. Mình có thể thích, có thể theo đuổi cô này cô kia, nhưng tuyệt đối ko bao giờ quyết tử bản thân với người bản thân chỉ “có tình cảm”. Giữa “tình yêu” và “có tình cảm” là định nghĩa xa nhau lắm!

Một khi đã yêu thương là mình “điên” lắm, dễ hiểu là mãnh liệt đó, lần cuối mình yêu như thế là tầm 6-7 năm về trước rồi. Từ ngày chia ly cô người yêu thương cũ đến giờ cũng gồm hẹn hò một vài ba người, nhưng cảm giác cứ lưng lửng. Diễn tả thì dài dòng, mặc dù trong tim đã hết yêu thương người cũ rồi. Với người mới, gồm quan tâm, gồm chăm sóc, gồm tình cảm thật đó, cơ mà không hiểu sao lại không cùng cả nhà vượt qua cạnh tranh khăn, ko yêu nhau mãnh liệt như với người cũ. Cố gắng mở lòng, nhưng trong tâm địa lại ích kỷ ko muốn yêu ai, sợ ngu, sợ đau khổ.

Hiện tại mình gồm thể nói là độc thân, chỉ là hơn mức bạn bè với còn đang vào giai đoạn tìm hiểu. Tại sao mình viết mấy chiếc này là do dạo gần đây gia đình ngỏ ý muốn mình lập gia đình. Bản thân đã chơi đủ cùng cũng muốn như thế, nhưng hiện tại mình chưa đủ bản lĩnh, vả lại mình sẽ ko cưới người mình không thật sự yêu. Mình ko muốn lấy mấy cô đẹp đẹp, rồi ôm luôn bổn phận làm vợ, mang đến mấy cô rảnh rang tối ngày chưng diện. Bản thân thề luôn những người mình yêu trông rất bình dị đến bình thường, vợ tương lai của mình cũng thế. Tưởng tượng hình ảnh bà mẹ cầm chén bát cơm dí theo sau đứa con để dụ đút nó ăn từng muỗng cơm là mình đang có nhu cầu muốn mê rồi.

Hy vọng là lần này chuyện tình cảm mình sẽ khác, bản thân cũng thèm yêu thương mãnh liệt nữa. Cảm giác mình biết cả nhì đều thương nhau, hy sinh cho nhau, ko cần phải hỏi đối phương những câu hỏi vớ vẩn “Do you love me?” bao gồm thể cùng nhau vượt qua cực nhọc khăn. Bây giờ dù tình cảm với người cũ không còn, nhưng bản thân còn nhớ mãi những lần nhì đứa ôm nhau khóc đã đời rồi tự dỗ dành riêng nhau, xuất xắc những trận cãi vã nhau to kết thúc làm lành, hay tất cả lần cả nhì lên cơn hứng tự set up một buổi chụp hình cưới ngoại trừ Vũng Tàu nhưng mà cả nhị đều là nhân vật chính vậy mà vì chưng duyên phận phải xa nhau, tiếc thật, giờ ngoại giả yêu ngta dám bản thân cũng dở chứng đòi con quay về để trãi lại những cảm giác đó… ko biết phải tuổi trẻ là như vậy không, nhưng bản thân nhớ cảm giác đó lắm. Tình yêu không phải bữa tiệc thịnh soạn như trên phim, nhưng nó phải bao gồm gia vị, hy vọng lần này mình sẽ kiếm tìm lại được cảm giác đó :)

..Tôi đang đọc ở đâu đó rằng, vừa phải cứ sau hàng năm năm tế bào trong khung hình một người sẽ được thay bắt đầu hoàn toàn, nói mang lại dễ hiểu, cứ sau mỗi cột mốc như thế, con người lại được sống trong luôn tiện xác mới. Tôi tự hỏi mình: vậy tôi năm năm sau sẽ thấy gì khi nhìn lại đông đảo loay hoay bây giờ?
tmec.edu.vn này lập ra năm 2016, để năm năm sau trở về kiểm chứng.

1. <2016 - 2021>

Năm năm thật sự đã trôi qua từ khi tôi lập nên chiếc tmec.edu.vn này.

Trong buổi phỏng vấn công việc, tôi cũng đã nhiều lần được hỏi “dự định năm năm của em là gì?” Năm năm là một cột mốc nghe tất cả vẻ được, vừa đủ nhiều năm để thấy rõ những vắt đổi làm sao đã xảy ra, với cũng đủ ngắn để ko thấy vượt vô vọng khi dài cổ ngóng điểm kết còn thừa xa ở phía trước. Đây cũng là tưởng tượng của tôi lúc lập chiếc blog này ngày đó - một điểm để đi tới và quan sát lại.

2. Tôi đã nạm đổi biết là bao nhiêu.

Nói đúng hơn, tôi đã trọn vẹn thay đổi. Ko những nỗ lực toàn bộ tế bào như lời đề của chiếc blog này; toàn bộ nhận thức, niềm tin, giá bán trị, điểm tựa cùng hướng đi của tôi cũng hoàn toàn thay đổi.

Nửa tháng trước, tôi nhờ Teo viết một đoạn tế bào tả về tôi theo mắt nhìn của bạn. Nó thế này:

“Bơ là một cái cây cho bóng mát bao gồm rễ chùm mọc bên dưới lòng đất còn nhiều năm và chen chúc hơn dòng thân cây nữa.”

Ừ đấy!

Cái cây tôi đã bắt rễ ở tp sài gòn này; đã bắt rễ vào tầng sâu của chính tôi; đã search được nguồn sống và đã bao gồm thể vươn cao cành lá, vừa để tự trao đổi chất với cũng vừa bịt mát cho ai đó kẹ qua.

Tôi không thể là tảng băng trôi vô định và không có điểm neo - như phương pháp tôi thường tự miêu tả mình.

Thật tốt quá, với cũng may quá!

3. Chiếc blog này đã chấm dứt nhiệm vụ của nó.

Hạt sồi nhỏ nhỏ nhắn cứng queo nay đã đạt được tiềm năng.

Tôi sẽ dừng viết ở đây. Nhưng vẫn sẽ viết tiếp ởmảnh đất không giống tên Rest in Motion, nhiều động hơn tĩnh, nhiều suy tư hơn bày tỏ. Với bạn biết đó, bạn luôn luôn luôn được đón chào!

Tôi cảm ơn mình vì chưng đã dấn thân cùng sống toàn vẹn năm năm vừa qua.

Tôi cám ơn bạn đã kiên nhẫn dõi theo tôi trên suốt cuộc hành trình năm năm này.

4. Tạm biệt

Chúc chúng ta luôn kiên nhẫn cùng can đảm đi qua những đổi thay!


Mình chọn soi đường đến lũ trẻđể kể cho em nghechuyệnrừng, là bạnvà tự nhiên, cũng là chính các em;để chỉ mang đến em biếtnhững điều không còn đúng, phải được thốt ralên án tấm phản gỗ lim 710 năm tuổilà cần thiếtvà cột kèo gỗ quý, không phải chuyện đáng tự hào.

Thế hệ trước mình đã không đúng nhiềuthế hệ bản thân còn đang quanh quẩn - một phần tỏ nhiều phần khôngnhưng mình, bằng tình yêu với tình yêu với tình yêu,đang chuẩn bị color vẽ chì sơn, cùng sẽ bày emtô lớp color mớixanh hơn lên đốm xanh này.

==My response to
A Life on Our Planet


One day you finally knewwhat you had lớn do, and began,though the voices around youkept shoutingtheir bad advice –though the whole housebegan to lớn trembleand you felt the old tugat your ankles.“Mend my life!”each voice cried.But you didn’t stop.You knew what you had to do,though the wind priedwith its stiff fingersat the very foundations,though their melancholywas terrible.It was already lateenough, & a wild night,and the road full of fallenbranches và stones.But little by little,as you left their voice behind,the stars began lớn burnthrough the sheets of clouds,and there was a new voicewhich you slowlyrecognized as your own,that kept you companyas you strode deeper và deeperinto the world,determined khổng lồ dothe only thing you could do,determined to lớn savethe only life that you could save.Mary OliverThe Journey

===

Cái ngày mà lại cả bụng dạ lẫn miệng mồm đều ngoác ra cười sau khoản thời gian biết nhỏ đường mình cần phải đi vào hôm nay tưởng đã lâu lắc từ năm nào, ngó lại mới được đâu chừng bốn tháng.

Mình đang ở đâu đó của một phần tía bài thơ. Mưa gió bão bùng, cây gãy ngập lối. Bản thân bước rồi bửa rồi đứng lên rồi lại vấp sấp ngửa. Vừa thấy hài vừa thấy bi.Nhưng nhưng đâu tất cả làm khác được haha hihi hehe huhu

===

Strangely as it sounds, while seemingly cannot see my place in this bustling city, between walls, I genuinely know where I stand, perhaps sit, within a tribe, among the green.

===Revelation must be terribleknowing you cannever hide your voice again.

David WhyteRevelation must be terrible


*

Guess what? Tôi đi bơi trở lại.

Chuyện bơi lội, cũng như viết lách, là một phần nhân dạng mà lại tôi nhận ra thật sớm, nhưng luôn hơi bởi dự để kể về (và làm nữa).

Ký ức sớm nhất của tôi về chuyện đi bơi hồ là lần đu cứng lấy cổ ba trong hồ bơi người lớn, mặc bộ đồ bơi dưa hấu. Tôi ko nhớ mình tất cả sợ hãi hay là không vào dịp đó. Những đoạn ký kết ức sau thấp loáng những buổi trưa nắng, tôi và ba soạn đồ ra hồ cho khỏi đông; những buổi học bơi tầm chiều tối, một mình, đeo 2 mẫu chai nhựa lavie cột lại bằng sợ dây ràng trên lưng như cái phao tinh thần nhưng mà thầy dạy bơi đã vô cùng sáng trí nhưng tạo ra nhằm dỗ dành riêng mấy đứa tiểu học hoài nghi vào năng lực của chính mình; là dĩa bánh mỳ cá hộp điểm vài miếng hành tây cong vắt và một cọng rau mùi tí xíu được ăn sau khi bơi xong; với cả câu hò “Mẹ ơi xuống bơi” chưa bao giờ được hồi đáp bằng hành động.

Tôi luôn luôn thích chơi dưới nước, phù hợp cảm giác tự vị mà vẫn được nâng đỡ. Nhưng đi kèm với nó luôn luôn là cảm giác sờ sợ bởi vì đôi mắt cận thị không quan sát thấy đường bơi. Nỗi sợ bị đạp lúc vừa ngoi lên hớp hơi với nỗi sợ bị đập đầu vào thành hồ, nghe bao gồm vẻ ngốc nghếch, nhưng do đã từng trải qua trong đau đớn, là nguyên nhân chính kéo tôi ngày càng xa khỏi hồ lúc tôi từ từ lớn lên và tất cả toàn quyền chọn lựa bản thân sẽ chơi trò gì. Tất nhiên tôi chọn trò ít sợ hơn, dù nó ít đã hơn. Bé người mình luôn luôn chọn điều dễ dàng thay bởi tìm giải pháp đối mặt cùng giải quyết nỗi sợ của mình.

Nhà mới cách hồ bơi đâu chừng năm phút đi bộ, cộng với việc vớ được chiếc kính bơi 3 độ cận – tôi hoàn toàn không biết kính-bơi-có-độ tất cả tồn tại, đã kéo tôi xoay lại hồ sau vài năm.

Giây phút chân tôi chạm đáy hồ cao 2 mét, tôi biết mẫu kính-bơi-có-độ đã cụ đổi toàn bộ cuộc chơi. Tôi thấy đường! Tôi thấy được góc mẻ của từng viên gạch, thấy được vạch kẻ giữa hồ, thấy được người bơi cả hùng hổ lẫn lờ lững trôi phía trên. Nỗi sợ bị chế ngự hoàn toàn trong một dòng hớp hơi. Ngã ra, tôi đã từ bỏ phần tôi này của bản thân quá sớm. Cùng rằng, tôi nhớ ra mình đang có nhu cầu muốn vùng vẫy dưới nước biết là bao nhiêu. Trong bụng tôi vỡ ra một nỗi niềm tương tự như cảm giác cầm bút và viết đầy một tờ giấy A4 lần đầu tiên sau từng nào là thời gian, tốt vô tư giao tiếp bằng bộ hạ cơ thể lần đầu tiên sau bao nhiêu là thời gian – nhớ ra, đụng vào, với ôm lấy phiên bản luôn-tồn-tại không giống của mình.

Buổi đi bơi gặp mưa, mưa khá to. Nghe bảo hồ bơi ở sài thành phồn hoa cạnh tranh chịu khó chiều, tốt lùa người bơi lên bờ mỗi lúc mưa to lớn – hồ bơi ở ngoại ô của tôi ko thế. Ngạc nhiên thay, không có ai bị lùa lên lần này.

Tôi mê thích những buổi bơi dưới mưa. Thế giới đột nhiên được chia làm hai phần, trên và dưới mặt nước. Hơi thở ra đưa tôi vào thế giới dưới mặt nước, im ắng tĩnh lặng, nhoang nhoáng ánh sáng, vào với sự bình yên và chăm sóc dịu dàng của lực nâng. Hơi hít vào kéo tôi lên lại mặt nước, về với thế giới lao xao náo nhiệt của tiếng người, tiếng nước hoà vào nước, về với mẫu đau trên domain authority khi giọt mưa nặng nề theo lực hút nhưng lao xuống. Rồi lại xuống với khoảng bao la. Sau đó lại lên với những chắc chắn. Cứ thế cứ thế.

Mỗi hơi thở vào ra cho tôi bước qua lại cánh cửa nhận thức sự đối lập với kỳ diệu của cuộc đời tôi đang sống. Mặt nước, khác gì bờ biên của dáng hình bé người. Thế giới phía bên trong mình và phía bên ngoài mình cũng đối nhau theo từng cặp với kéo teo suốt. Thế giới nào cũng thú vị, cũng tất cả cái này mà không có cái kia, và việc bước qua bước lại là cần thiết. Điều quan trọng, tôi nghĩ, là biết bản thân đang đứng trong với muốn nương theo thế giới nào lúc tranh chấp với khủng hoảng xảy ra.

Nếu được chọn, tôi xin chọn nằm ngửa ra ngay lập tức thềm cửa, mắt quan sát trời nhưng vẫn được nước chiều chuộng và chăm sóc nhiệt tình.


Chỉ trong tuần cuối cùng của tháng Tám mà lại tôi đếm được đầy một bàn tay những cuộc trò chuyện chất lượng, với đồng đội, với bản thân, bằng lời với cả không bằng lời. Buổi CI ngày qua là một vào số đó. Là buổi CI thứ mấy tôi đã tham gia í nhỉ? Cũng không rõ nữa, tôi đã không hề đánh số thứ tự mang lại niềm vui cùng sự ngạc nhiên nữa rồi.

Đề bài bác của buổi nhảy nhót là kiểm soát với mất kiểm soát. Tự biết bản thân là người ba phải, vừa muốn kiểm soát vừa khoái yolo, đề bài bác này khuấy lên vào tôi không nhiều nhiều tò mò. Cầu được ước thấy, tôi có ngay một trải nghiệm tuyệt ho.Đoạn cuối cuộc nô đùa, lúc đã tỏ tường tính biện pháp của bạn nhảy với sự tin tưởng xây lên giữa hay người đã cao như cây gòn kỷ niệm, lúc tôi bắt đầu nô đùa thả cửa, bạn tôi đã quyết định chơi trò bất ngờ. Bạn ngồi thụp xuống trong những lúc tôi đang tựa hết cỡ vào bạn, một cú hẫng xuất hiện cùng tôi chới với – mất kiểm soát trả toàn, cùng tất nhiên, tôi té. Khoảnh khắc nhận thức được điểm tựa không thể nữa và mình đang rơi, đầu tôi căng ra, đồng tử mở to, lồng ngực hít gấp gáp một hơi khôn cùng ngắn, đôi bàn tay vô thức mở xoè ra - cố gắng phản ứng vào vô vọng. Khoảng khắc sau đó, tôi thấy mình đang nằm trên sàn.

Sự ngạc nhiên ùa đến: Ồ, hết rồi!

Theo sau đó là một tia suy nghĩ nổi lên: cơn mất kiểm thẩm tra cũng có điểm dừng nè. Cho dù vùng vẫy giỏi nương theo lực kéo hướng xuống thì bản thân cũng phải chạm đáy, rồi mới gồm thể vùng dậy, xuất xắc nằm luôn, điều này thì còn tuỳ vào năng lượng còn sót lại từng nào sau cú ngã. Nhưng nhưng mình ko thể rơi mãi được, cùng quan trọng nhất là nằm dưới đáy một lúc cũng không thành vấn đề, vẫn còn sống, vẫn còn có sự lựa chọn đến đoạn sau đó. Vẫn sẽ lại nắm trong tay bánh lái kiểm soát.

Thế là những lần bổ sau tôi bắt đầu tận hưởng việc mất kiểm soát, chờ đến khi yên vị trên nền đất thì ngồi dậy chơi tiếp, lấy thăng bằng, tạo đà lại từ đầu. Từ bây giờ không chỉ còn khoảnh khắc đầu cùng cuối, nhưng thấy được cả đoạn giữa thời điểm đang rơi. Cụ thể là vui hơn hẳn. Chưa kể vấp ngã nhiều vượt đã rèn mang đến đầu óc tôi phản ứng tinh gọn lẹ làng để chuẩn bị tư thế bổ không đập đầu đập lưng. Vậy đề xuất cái bửa nào cũng đầy ngạc nhiên như cái té đầu.

Một điều xuất xắc nữa tôi thấy được là niềm tin của tôi dành riêng cho bạn nhảy ko hề sứt mẻ. Mặc dù bạn vô tình hay cố ý làm tôi bổ (huhu), nhưng tôi đã không sao rồi, sự tin tưởng bồi đắp được cũng đủ lớn để hai đứa tiếp tục cuộc đối thoại. Nhưng mà tôi nghĩ, chuyện này chỉ dễ trên sàn tập, khi mọi người tự giữ cho bạn những định ý thanh khiết nhất, còn ko kể sàn đời tất cả lẽ vẫn còn lắm gian nan. Nhưng tôi sẽ giữ trong trái tim cảm giác này để đối chiếu mỗi lần dấn thân.

Mất kiểm soát thì ra cũng có thể trông lặng ắng như mặt hồ Tuyền Lâm một buổi chiều lộng gió.


“Em sợ hay là em không muốn?”

Đây là câu hỏi đầu tiên, là bài học đầu tiên tôi nhận được từ công ty, từ đồng nghiệp ở công ty, mở đầu cho chuỗi bài học mở-mắt kéo dài tới hôm nay. Chính anh Q. Là người hỏi tôi, vào lần đầu tiên gặp mặt. Ảnh hay dừng tôi lại để hỏi và đào sâu một cách rất tự nhiên, tôi rất thích! Tất nhiên đó không phải là câu đầu tiên ảnh nói với tôi, nhưng nó là câu hỏi neo lại vào tôi sớm nhất và giúp tôi rất nhiều trước lúc quyết định nói không với một lựa chọn.

Bị bịnh sợ gớm niên, nhìn tĩnh lặng vậy thôi chứ bão lòng quài. Vày thế, việc ra quyết định đối với tôi luôn là cơn ác mộng. Key word của đời tôi hẳn là “crossroad”. Lúc đứng ở ngã cha đường, tôi xuất xắc mường tượng ra viễn cảnh này kia ứng với sự lựa chọn này kia. Nhờ trí tưởng tượng phong phú vì đọc quá nhiều fiction từ nhỏ và vì bịnh sợ, viễn cảnh này kia đó luôn thấp thoáng những khó khăn và rối ren khủng khiếp, làm tôi phát ốm và tê liệt tinh thần - tôi mắc kẹt luôn trong vòng lặp nếu-thì. Chưa kể, nội bản thân chuyện mường tượng nó cũng ngốn của tôi rất nhiều thời gian, lắm lúc suy nghĩ xong, à nhầm, tưởng tượng ngừng cũng vừa kịp trễ deadline, xuất xắc vuột mất tiêu cơ hội trong tầm tay. Ồ nói đến đoạn này tự dưng nhớ tới chú nhỏ xíu Noboby với chú lớn Walter Mitty.

Chính câu hỏi của anh Q. đã kéo tôi lại, giúp tôi nhận định rõ đâu là câu chuyện tôi tự vẽ ra trong đầu, đâu là sự thật trong hiện tại; vì “sợ” bắt nguồn từ những tưởng tượng mông lung, còn “không muốn” chính là trạng thái cảm xúc thực tế tôi đang mang.

Khi được kéo xuống từ tầng mây, chân chạm đất và thật sự nghĩ ngợi, mọi chuyện được giải quyết, dù vẫn còn hơi sợ. Tôi không thể làm nỗi sợ mất đi, nó là tôi, là một phần không thể di dời xuất xắc phủ nhận của tôi, nhưng tôi biết mình trọn vẹn có thể chơi với nó như đang chơi đùa với đứa trẻ bên trong mình.

Công thức của tôi bây giờ là nếu nhận ra bản thân đang sợ viễn cảnh tương lai, tôi xin một chút thời gian để suy nghĩ, còn lúc thấy bụng dạ bảo rằng “tao ko muốnnnn!” thì tôi mạnh dạn nghe theo.

Lần đó tôi đang đắn đo không biết gồm nên ngồi kế mặt và tiếp chuyện anh khách hàng mời cấp địa cầu cùng với các sếp trong tâm địa thế là một nhân viên vừa nhận việc được một tuần, cảm thấy nhỏ nhắn mọn và chưa sẵn sàng, nhưng gồm sự háo hức không kìm nén được với tí teo nghiêm túc của ý thức trách nhiệm. Và tôi đã chọn ngồi lại cụng ly với anh em, à không, ngồi lại phá mồi của anh em.


“Xe còn chạy. Bé đang về. Đừng lo!”

Hai tiếng trước, tôi vẫn còn vi vu bên trên những con đường thênh thang ở Đức Trọng, quạc miệng cười khi nhắc về hoàng hôn đẹp kia người vừa mới được ngắm nhìn. Điện thoại đột ngột đổ chuông liên hồi. Bố gọi, dì gọi, bạn gọi. Về chưa? Về đi! Tôi vẫn cười hihi với người gọi, với với cả bạn đồng nghiệp đang cầm lái, mới giãn bí quyết thôi mà, đã đặt xe thứ bảy về rồi, chẳng bao gồm gì phải xoắn quẩy lên như thế - phiên bản ham mê chơi yêu Đà Lạt của tôi lên tiếng.

Mà khoan đã, một ý nghĩ khác băng ngang qua đầu, lỡ như sáng mai ngủ dậy xe khách hàng ngừng chạy, Đà Lạt nội bất xuất ngoại bất nhập thì sao? Với tình hình hiện giờ, mọi thứ trọn vẹn có thể vậy đổi chỉ vào vài tiếng đồng hồ thay bởi vì vài ngày như kịch bản giãn cách cũ. Tôi gồm muốn ở lại nữa tuyệt không? Tôi còn chuyện phải làm và còn người cần phải gặp, nán lại thêm tí chút càng có tác dụng tôi hào hứng. Nhưng quan tiền trọng là, tôi tất cả sẵn sàng cho chuyện giành riêng cho nơi chốn này thêm đôi ba tháng nữa chưa?

Tôi đang thấy kế hoạch tạm biệt Đà Lạt một phương pháp đường hoàng lãng mạn của bản thân rơi vỡ loảng xoảng ngay lập tức trước mắt vậy cho câu trả lời. Tôi đã định sẵn những việc phải làm vào những ngày cuối cùng. Tôi đã biết chắn chắn mình sẽ ở đâu và thuộc với ai vào những giờ khắc cuối cùng. Một kế hoạch hoàn hảo. Nhưng như tất cả mọi người, tôi đã không, không thể nhìn thấy được những chuyện không nằm trong đôi bàn tay mình.

Một cuộc gọi đi cùng giờ đây tôi đang đóng vai một người vừa sáng mắt ra mà tháo chạy khỏi vòng đeo tay người tình Đà Lạt; bối rối và trọn vẹn chưa sẵn sàng trong hành trình dài quay về với gia đình, với sử dụng Gòn, với những điều quen thuộc thuộc.

Biết đâu tương lai thức dậy, cả những bữa sau nữa, mọi chuyện vẫn bình thường và trong tầm kiểm soát.Biết đâu tôi sẽ cười hihi vào mặt mình do đã xoắn quẩy hết mức đêm nay. Vào chính giờ phút này, tôi không đủ can đảm chắc chắn về bất kỳ thứ gì, kế bên chuyện biết đâu là nơi mình thật sự thuộc về!

Những tán thông trôi tuột về phía sau khoản thời gian xe xuống đèo Prenn. Bên ngoài khung cửa sổ mờ sương, Đà Lạt trở mình cùng rớt xuống một cơn mưa.


Chuyện mình lên Đà Lạt ở là một cái cớ thật tuyệt và hợp tình hợp lý mang lại bạn bè lên thăm mình và lên thăm Đà Lạt; người ta luôn cần những cái cớ như vầy, một cú huých, để làm chuyện bản thân luôn muốn làm. Lâu lâu đang ngủ choàng dậy thấy ráng vì báo thức thì là tin nhắn ê 5:30 tao tới cà phê chú Tường hăm? Vậy là mình tung chăn quẩy túi ra trung tâm, đến nơi sau bố phút mười giây đi ngược lên con dốc và đánh vòng rạp Hoà Bình.Mấy ngày không có bạn gọi mình cũng dậy tầm giờ đó. Làm bài bác tập làm cho văn. Tập yoga quơ quào. Chuẩn bị công chuyện cho kịp giờ họp buổi sáng. Mình thích đoạn đời này, sau liên hệ Improv camp dọn đầu dọn lòng thì chuyện ở ngắn hạn ở một vùng đất khác đã và đang tưới tắm mình bằng rất nhiều hình ảnh và chất liệu mới, hứa hẹn tháng 8 bước qua tuổi mới có đủ nguồn lực tự thân để làm nhiều điều mới.Mình đã kịp có quán sữa đậu nành quen, tiệm tạp hoá thân quen và hàng rau quen. Cô bán bánh căn biết mặt, múc mang đến nước mắm không xíu mại mỗi lúc cắp dĩa qua cài đem về. Chú bán cà phê biết tướng, đón lấy chai nước rồi đổ đầy thứ cà phê đen không đường không đá mà không cần mình nói câu chi. Cuộc đời tưởng như mơ cho tới lúc nhớ ra ui domain authority tuần sau tới hạn trả nhà về với trái đất mẹ Sài Gòn. Lúc nào cũng vậy, khi bắt đầu quen thuộc với những con phố những khuôn mặt người, nhắm mắt bước đi không vấp váp nữa thì tới đoạn chia tay. Cuộc chia ly nào, với một con người, một địa danh tốt một nếp sống, một đoạn đời, cũng là chuyện phải xảy ra, là cần thiết nếu muốn viết tiếp một câu chuyện mới; và tất nhiên, ko thể thiếu chút buồn. Lựa chọn của mình đến những ngày còn lại, như bước chuẩn bị đến nỗi buồn biết trước, là vẫn tiếp tục những điều mình đang làm, tiếp tục điệu nhạc mình đang nhảy, và tiếp tục tận hưởng tình yêu mình đang có với nơi chốn này.


xe buýt khi tụi mình rảnh rỗiđeo khẩu trang ngủba mình riêngvẫn mơmỗi khi gồm dịp

hoàng hôn thời gian sáu giờđồng nghiệp luân phiên quanhmong manh buồnmình ôm điện thoạingồi trôngthời gian di chuyển

nhớ buổi trưa hè nằmnghiêng lá cây đung đưangày xưathu lu đọc sáchxanh những miền xa

thương mình đòi hỏiphiên bản mình tự doâu lora đườngcuộc đời mạnh chạmấmmấy trưa hèkhông không giống gìngày xưa.

===

đi workshop ngây-thơ về thấy thơ ngây lai láng


Out of an argument, I stood listeningto the cruel words they threw at my dear one,the swift plan they agreed on doingas a sentencefor the words that were tossed back.

To the midst of the argument, I went straightin solemn demand of the truth.The cruel words each threw at the otheronce again, pour on me,the only difference, I let them fallon me and downon to the ground.

Xem thêm: Tổng hợp những câu nói hay về tình anh em cực hay, cực thấm thía sâu cay 2023

I chose curiousness over furiousness, listening
I chose courage over comfort, unfoldingthe stories they had told themselvesmany times, out of vulnerabilities,for themout of my vulnerabilities.