Sáng ra, vừa mở cửa xách cặp đi làm, hắn bị một mùi hương quyến rũ phả vào mặt. Ngẩng mặt lên, hắn bắt gặp nụ cười tươi tắn của cô hàng xóm trẻ trung ở căn chung cư đối diện...

Bạn đang xem: Tâm sự thầm kín


“Vợ ơi, bao giờ em mới về? Không thu xếp công việc về sớm với anh được à?”, hắn nỉ non hỏi vợ, trong giọng nói không giấu được mong ngóng, chờ đợi chả khác đứa trẻ hóng mẹ đi chợ về. Vợ hắn ở đầu dây bên kia bật cười khanh khách: “Khiếp, anh cứ làm như em đi lâu lắm ấy, 3 hôm nữa em về, không sớm hơn được, ở nhà ngoan nhé!”.
Hắn thở dài, hàn huyên với vợ thêm một chập rồi 2 người tạm biệt nhau đi ngủ. Có một cô vợ bận rộn chán thế đấy. Hắn và vợ kết hôn đã 2 năm nay, ngay trước đám cưới vợ hắn thẳng thắn cho hắn biết, kết hôn xong nàng sẽ chưa vội sinh con, muốn dành thời gian cho sự nghiệp vài năm, khi nào ổn ổn hắn muốn sinh bao nhiêu vợ hắn cũng chiều.
Yêu nàng tha thiết nhường ấy, tất nhiên hắn ủng hộ vợ hết lòng, mặc cho mình phải chịu thiệt thòi. Như người ta tan làm về có vợ chuẩn bị sẵn cơm nóng canh ngọt, hắn lại thường xuyên làm bạn với cơm hàng cháo chợ, không thì mì tôm qua bữa, đến đêm lủi thủi ôm tạm cái gối ôm cho đỡ trống trải.
Dù rằng hắn chả đành lòng trách cứ vợ nửa lời, nhưng những lúc vợ vắng nhà lòng nhớ vợ cồn cào chẳng biết tỏ bày cùng ai, cũng tủi thân lắm chứ. Thôi được, nỗi nhớ vợ hắn có thể dằn lòng quên đi. Đàn ông mà, phải mạnh mẽ và cứng rắn. Nhưng thường xuyên ở nhà một mình, nào chỉ có nỗi cô đơn làm bạn, hắn còn bị “nguy hiểm” bủa vây kia kìa! Nghĩ đến vấn đề nhức óc mà mình đang gặp phải gần đây, trong giấc mơ hắn vẫn bất giác run bắn người. Vợ ơi là vợ, nhanh về với anh đi!
*

Sáng ra, vừa mở cửa xách cặp đi làm, hắn bị một mùi hương quyến rũ phả vào mặt. Ngẩng mặt lên, hắn bắt gặp nụ cười tươi tắn của cô hàng xóm trẻ trung ở căn chung cư đối diện. “Anh đi làm à, cho em đi nhờ xe nhé, em có chút việc phải ra ngoài”, cô nàng thỏ thẻ hỏi hắn. “Ơ… ừ…”, dù gì cũng là hàng xóm, hắn không đành lòng nói ra lời từ chối, dù trong bụng vô cùng muốn thế. Hắn có cảm giác, cô nàng đã ăn mặc trang điểm ngon nghẻ, ở đây sẵn chờ mình thì phải.
Lúc hắn lái xe từ khu để xe ra, cô nàng hồn nhiên mở cửa ngồi lên ghế lái phụ. Hắn nhăn mặt, thật sự chẳng muốn ngồi gần cô ta như thế chút nào. Song chẳng lẽ lại đuổi xuống ghế sau, được rồi, hắn là người lịch sự, hơn nữa cô ta là hàng xóm, hắn nhịn! Đã thế trên đường cô nàng vừa ríu rít hỏi han hắn đủ thứ chuyện, vừa làm như vô tình ghé sát sang, thiếu điều dựa vào hắn mà thôi. Cặp đùi thon thả trong chiếc váy ngắn kia lấn hết sang chỗ hắn ngồi, khe ngực đầy đặn của cô nàng chẳng hiểu sao cứ đặt chình ình vào tầm mắt hắn, làm hắn phải tránh cô ta, mấy lần suýt nữa lao xe lên vỉa hè.
Khi cô nàng xuống xe, hắn có cảm giác như trút được tảng đá cả tạ đeo trên người. Cả buổi sáng ở trên công ty, hắn cứ như người mất hồn, trong đầu toàn về mối nguy hiểm đang rình rập này. Tình trạng này diễn ra cả nửa tháng nay rồi, cũng từng ấy thời gian hắn ăn không ngon ngủ không yên, nửa đêm còn giật mình tỉnh dậy vì mơ thấy ác mộng. Phải, cơn ác mộng của hắn chẳng phải ai khác, mà chính là cô hàng xóm kia đấy!
1 tháng trước, đối diện căn hộ nhà hắn chuyển tới một cặp vợ chồng. Cô vợ rất trẻ trung, lại xinh đẹp, còn anh chồng già hơn vợ tới gần 20 tuổi, điển hình cho mẫu đàn ông thành đạt lại vô cùng bận rộn. Anh chàng thường xuyên vắng nhà, để cô vợ trẻ một mình lủi thủi cùng người giúp việc. Cô nàng được chồng chiều, không đi làm, cả ngày chỉ bận làm đẹp, tụ tập bạn bè và đợi chồng về. Độ rảnh rỗi của cô ta thì khỏi phải bàn, có lẽ chính vì thế trong lúc chán chẳng trò gì chơi, hắn đã rơi vào tầm ngắm của cô nàng, thật xui xẻo làm sao!
*

Lần đầu gặp nhau dưới sân chung cư, biết vợ hắn đi công tác, cô nàng liền đòi vào thăm nhà hắn. Khi đó hắn “ngây thơ” chẳng nghĩ gì, liền mời cô ta vào, sau này nghe bạn bè hắn chỉ dạy, đàn bà mà chủ động muốn vào nhà đàn ông đang ở một mình thì chắc chắn trong lòng cô ta có ý đồ. Y như rằng, lúc hắn đưa cô nàng cốc nước, cô ta cố tình chạm vào tay hắn, sau đó thì cười mủm mỉm nhìn hắn bằng ánh mắt đưa tình làm hắn được phen sợ chết khiếp. Cả buổi hôm ấy hắn chỉ dám đứng cách cô nàng 1m, cúi đầu lúng túng và ngượng nghịu, trong khi rõ là đang ở trong nhà mình. Khổ, hắn từ trước tới nay chỉ bạo dạn với mỗi vợ thôi mới chết chứ!
Từ hôm ấy, cứ hễ hắn có nhà là thể nào cô nàng cũng kiếm cái cớ gì đó để sang nhà hắn. Hẳn nhà cô ta có bác giúp việc, không cô ta cũng kéo hắn sang rồi cũng nên. Lúc cô nàng mượn cái này, bận nhờ vả cái khác, cho tới khi hắn hết sức chịu đựng, hễ biết là cô ta bấm chuông thì trốn không mở cửa, cô ta mới thôi. Song cô nàng lại đổi bài đón lõng hắn buổi sáng đi làm thế này đây. Chẳng lẽ từ giờ hắn đi làm cũng phải canh lúc cô ta không đứng ở cửa, nhanh chân lủi xuống thật nhanh? Nếu cô ta kiên trì đứng đợi thì hắn khỏi đi làm luôn chắc?
Cô hàng xóm trẻ trung, xinh đẹp lại xa chồng không đáng ngại. Cô nàng rất mực rảnh rang, lại tuyệt đối bạo dạn cũng chẳng sao. Đáng ngại là cô ta lại đang đưa hắn vào tầm ngắm!
Buổi sáng hôm vợ hắn lên máy bay đi công tác thì ngay tối ấy cô nàng hàng xóm đã “ra tay” với hắn. 11 giờ đêm, hắn vừa chợp mắt thiu thiu ngủ thì bị tiếng chuông inh ỏi đánh thức...
Cuối cùng vợ hắn cũng đi công tác về, hắn ôm chặt vợ, mừng rơi nước mắt. Có vợ ở nhà, hắn yên tâm hẳn. Buổi sáng hắn tự tin mở cửa, nắm tay vợ hiên ngang đi làm. Mỗi khi nhìn thấy cô nàng hàng xóm, hắn cũng có thể nhìn thẳng vào cô ta, không cần tránh tránh né né như trước.
Song cô nàng kia cũng lập tức quay ngoắt 180 độ, ngó lơ hắn hoàn toàn, mà quay sang làm thân với vợ hắn. Cái người trước nay luôn nháy mắt lả lơi với hắn như bị biến thành người khác, đường hoàng, đoan chính và nghiêm túc. Hắn chỉ còn nước há hốc kinh ngạc, sao lại có người lật mặt còn nhanh hơn người ta lật sách vậy?
Thấy vợ thân thiết với cô ta, hắn ý tứ nhắc nhở: “Vợ ơi, em đừng qua lại với cô ta nhiều quá, anh thấy cô ta có vẻ không đàng hoàng đâu… Liệu có phải cô nàng là bồ nhí được gã kia bao nuôi không, chứ sao tuổi tác hơn kém nhau nhiều thế?”, tiện thể bôi xấu cô nàng luôn, dù biết làm thế có phần nhỏ nhen.
Vợ hắn cười xòa: “Anh đừng nghĩ xấu người ta thế chứ, em sang chơi nhìn thấy giấy đăng kí kết hôn của họ rồi, cô ấy là “tập 2” của anh chàng kia. Cô ấy cởi mở, thân thiện lắm, có người hàng xóm như thế nhiều lúc cũng vui mà anh”.
*

Hắn cứng họng chả phản bác được gì. Vợ ơi, em ngây thơ quá đấy, em có nhìn thấy những lúc cô ta ăn mặc gợi cảm chờ chồng em để đi nhờ xe không hả? Tuy nhiên, hắn chẳng dám nói ra miệng, một là không bằng chứng, hai lại khiến vợ thêm lo lắng.
Vợ hắn ở nhà 2 tuần rồi tiếp tục phải đi công tác 5 ngày. Đêm trước ngày vợ đi, hắn bồn chồn, nôn nóng như thể sắp rơi vào dầu sôi lửa bỏng. Vợ đi rồi, hắn phải làm sao đây? Vợ ơi, đừng đi công tác nữa được không?
Buổi sáng hôm vợ hắn lên máy bay đi công tác thì ngay tối ấy cô nàng đã “ra tay” với hắn. 11 giờ đêm, hắn vừa chợp mắt thiu thiu ngủ thì bị tiếng chuông inh ỏi đánh thức. Hắn hé cửa nhìn ra, thấy cô nàng trong bộ váy ngủ gợi cảm đứng ngay trước cửa thì sợ khiếp vía, vội sập cửa lại. Cô nàng tiếp tục nhấn chuông, thể hiện ra nếu hắn không mở cửa thì cô ta sẽ nhấn cả đêm. Hắn bóp đầu, mở cửa ra nhưng chỉ hé một khoảng để nói chuyện, chứ không có ý định cho cô ta vào nhà.
“Anh ơi, nhà em cứ như là có ma, em sợ quá, cho em vào với được không?”, cô nàng run rẩy đầy sợ hãi, cất giọng như sắp khóc tới nơi. Hắn cười khổ. “Bác giúp việc nhà em về quê, em sợ lắm, em không thể ở một mình được, anh cho em vào nhé, em chỉ ngủ nhờ ở phòng khách thôi…”, cô nàng tiếp tục năn nỉ. Hắn lập trường vẫn vững như kiềng ba chân: “Xin lỗi, đêm hôm khuya khoắt trai đơn gái chiếc như thế không hay đâu, cô có thể gọi bạn đến”.
Cô nàng nói không có bạn bè nào ở thành phố này hết: “Em không thể về nhà ngủ một mình được, em sợ lắm, anh có nghe nhiều trường hợp vì quá sợ hãi mà biến thành tâm thần không? Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?”, cô nàng tiếp tục thuyết phục. Thật sự có trường hợp như thế ư? Hắn nhíu mày nghi hoặc. Bất giác bàn tay giữ cửa hơi lỏng ra, cô nàng liền nhân lúc đó đẩy mạnh một cái, lách mình vào nhà hắn luôn, còn tiện tay đóng sập cửa lại. Hắn thua!
*

Vừa vào nhà, cô nàng lập tức ôm chầm lấy hắn như thể đôi tình nhân xa cách lâu ngày gặp lại. Hắn đẩy cô ta ra không được, dùng sức gỡ tay cô ta ra không xong, vẻ luống cuống vô cùng tội nghiệp. Được rồi, thực ra hắn chưa cố hết sức, bởi sức đàn ông với đàn bà sao có thể so bì? Nhưng nếu hắn dùng hết sức thì cô ta sẽ bị thương, hắn thật lòng không muốn làm phụ nữ bị thương, chỉ đành vừa gỡ vừa khuyên nhủ cô ta.
“Sao anh cứ từ chối em mãi vậy? Em không đẹp ư, không hấp dẫn ư? Em hứa sẽ không để lộ chuyện này cho vợ anh biết đâu. Em cũng không muốn bỏ chồng mà. Chúng mình chơi trò chơi bí mật thôi, nhé!”, cô nàng vừa nói vừa cầm tay hắn đặt lên ngực mình.
Hắn giật nảy người. Lúc này thì bất chấp cô ta có bị thương hay không, dùng hết sức bình sinh đẩy cô nàng ra, khiến cô ta ngã dúi dụi xuống nền nhà. Dù hơi áy náy, hắn vẫn chỉ trơ mắt nhìn cô ta tự mình đứng dậy, sợ đỡ cô ta lên cô ta lại dính chặt lấy mình nữa thì toi.
“Anh không thích hợp đâu, em muốn chơi thì tìm đối tượng khác mà chơi”, hắn nghiêm mặt nói với cô nàng. Lần đầu tiên hắn trực diện cự tuyệt cô ta, cơ bản những lần trước cô ta chưa trắng trợn tới mức này. Kể chuyện này ra thể nào hắn cũng bị đám đàn ông khác cười cợt cho mà xem, mỡ dâng tới tận miệng còn không biết đường ăn! Nhưng thật sự hắn không có hứng thú với cô ta. Hắn càng yêu vợ và sợ mất gia đình hơn.

Xem thêm: Tham Khảo 100+ Tên Tiếng Hàn Quốc Của Bạn Là Gì, Cách Nói “Tên Bạn Là Gì” Trong Tiếng Hàn


“Đàn ông như anh sao cứng nhắc thế chứ? Anh sợ vợ à? Tuổi trẻ không chơi phí cả cuộc đời anh ạ. Nghe em, sẽ rất vui cho mà xem, xong chuyện chúng ta ai đi đường ấy, vợ anh và chồng em chẳng ai biết đâu”, cô nàng quay ra chơi bài khích tướng lẫn dụ dỗ. Hắn cau mày, chẳng nói chẳng rằng cầm tay cô nàng lôi xềnh xệch ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Lúc ấy hắn mới thở dài một hơi.
*

СМИ сетевое издание «Baonga.com» зарегистрировано в Федеральной службе по надзору в сфере связи, информационных технологий и массовых коммуникаций. Регистрационный номер средства массовой информации Эл № ФС77-73891 от 29 октября 2018 г.Главный редактор: ЧАН ТХИ ТХУ ХА: Адрес электронной почты: info
*
Tôi đang rất là chán vợ tôi: ăn mặc thì lôi thôi, suốt ngày cắm đầu vào con cái, bếp núc, chẳng nghĩ gì đến cảm xúc của chồng. Nhiều khi bất ngờ muốn ôm vợ một cái cho tình cảm nhưng cái mùi mắm muối, hành tỏi từ áo, từ cổ vợ nó thốc vào mũi thì lại phải vội vã buông ra, bao nhiêu ý lãng mạn, tình tứ cũng bay đi hết cả.Tại sao vợ tôi không hiểu rằng: một người đàn bà, ngoài con cái, bếp núc ra, thì việc quan trọng không kém ấy là phải biết lãng mạn, biết chăm chút hình thức, biết làm đẹp vì chồng, để khi đi ra ngoài đường, hoặc khi có khách đến nhà, chồng được mát mày, nở mặt?
Và tôi lại càng chán vợ hơn kể từ ngày có cặp vợ chồng hàng xóm mới chuyển về ở cái phòng đối diện với phòng của vợ chồng tôi.Buổi sáng hôm ấy, tôi đang lúi húi xỏ giầy, chỉnh lại trang phục, chuẩn bị đi làm thì thấy cửa phòng của vợ chồng hàng xóm ấy lạch cạch mở. Rồi anh chồng vội vã xách cặp bước ra, chắc cũng đang vội tới cơ quan giống tôi. Thế nhưng bước được hai bước thì đã nghe giọng cô vợ từ trong nhà gọi giật lại:- Từ từ đã anh! Để em chỉnh lại cà-vạt cho đã! Ai lại đeo cà-vạt xộc xệch thế kia mà đi làm chứ hả?
Nói rồi cô vợ chạy tới, nhẹ nhàng thít lại cà-vạt cho chồng, rồi kiễng chân hôn chụt vào môi chồng dịu dàng:- Tạm biệt anh yêu! Tối về sớm với em nhé!Ôi trời ơi! Sao tôi ngưỡng mộ và ghen tỵ với anh ấy quá! Thế mới là vợ chứ: dịu dàng, ngọt ngào! Chả bù cho…Tôi quay lại đằng sau thì thấy vợ tôi đang thò cổ ra từ nhà vệ sinh. Có vẻ như vợ tôi cũng đã chứng kiến được hết cái cảnh tượng lãng mạn và tình cảm như trên phim vừa rồi ấy. Thế cũng tốt, để cho vợ tôi biết là cô ấy còn thua kém, còn phải học hỏi người ta nhiều. Nhưng mặt vợ tôi lúc ấy lại không hề giống một kẻ đang biết lỗi, hoặc là đang xấu hổ khi tự thấy mình kém cỏi, ngược lại, mặt vợ tôi vênh vênh, cái môi hơi bĩu lên như vừa thấy một thứ gì kệch cỡm lắm. Tôi bực mình nói luôn:- Còn bĩu môi gì? Nhìn đấy! Vợ người ta như thế chứ!- Chuyện nhà họ. Chả liên quan!- Ờ, chả liên quan! Nhưng em có làm được như cô ấy không?- Sao mà em làm như cô ấy được? Em và chồng cô ấy mới chạm mặt nhau một hai lần, chào hỏi vài ba câu xã giao, giờ tự nhiên em lao ra chỉnh cà-vạt rồi hôn lên môi người ta, kì cục bỏ xừ!- Không! Ý anh là, em có thể hôn tạm biệt chồng em trước khi đi làm giống như cô ấy không?- Được!Nói rồi vợ tôi nhào tới, ôm chầm lên cổ tôi, chu mỏ lên. Nhưng khi nụ hôn còn chưa kịp trao thì tôi đã lập tức đẩy vợ bật ngược trở ra…- Trời ạ! Cái mùi gì nồng nồng, hăng hắc như mùi thuốc tẩy vậy?- Không phải thuốc tẩy, là Vim đấy! Em đang cọ bồn cầu mà!Vợ tôi vừa nói vừa xòe hai bàn tay đang đeo đôi găng cao su màu hồng hồng, huơ huơ ra trước mặt như thể sợ rằng tôi không tin lời cô ấy nói. Tôi thở dài ngán ngẩm, bước vội đi cho đỡ bực mình. Nhưng mới được hai bước thì đã nghe giọng vợ từ trong nhà gọi giật lại:- Chiều về tiện đường ghé mua bịch giấy vệ sinh nhé! Mới mua một bịch tuần trước mà đã hết rồi! Ăn gì mà đi lắm thế không biết?!Kể từ hôm đó, không hiểu sao tôi rất hay để ý vợ chồng nhà bên ấy. Và càng ngày tôi càng thấy vợ của anh hàng xóm thật tuyệt vời. Bất kể là ở nhà hay ra đường, cô ấy luôn ăn mặc những bộ đồ rất đẹp và hợp mốt. Mái tóc bồng bềnh, xoăn xoăn, nhuộm màu nâu nhạt được là, được uốn cẩn thận, lúc nào cũng buông xõa hững hờ trên bờ vai mảnh mai, trông vô cùng duyên dáng. Đặc biệt là cái mùi nước hoa cô ấy dùng, sao mà nó man mác và rạo rực đến thế! Mỗi lần cô ấy lướt qua, hoặc có con gió nhẹ lùa sang từ hướng bên ấy, là tôi phải đứng sững lại bởi sự ngất ngây, tê dại.Chả bù cho vợ tôi, đợt ấy có bà chị ở cơ quan đi Pháp về, xách tay được mấy lọ nước hoa xịn, tôi cắn răng mua một lọ về tặng vợ. Để cho vợ bất ngờ, tôi bí mật lấy lọ nước hoa ấy xịt mấy phát lên cái áo vợ hay mặc. Sáng hôm sau, vợ tôi lôi cái áo đó ra, đưa lên mũi chun chun ngửi rồi nhăn mặt:- Tủ nhà mình có chuột rồi anh ạ! Nó đái ra áo em, khắm quá!Ngay chiều hôm ấy, tôi lại bí mật mang lọ nước hoa Pháp ấy trả lại cho bà chị ở cơ quan, và chịu mất nửa tiền vì đã bóc tem và mở nắp.Chiều hôm nay đi làm về, tôi thấy nhà hàng xóm ấy cắm rất nhiều hoa, toàn là hoa đẹp, hoa đắt tiền. Người đã xinh rồi, lại còn cắm hoa đẹp nữa, ở đâu ra mẫu phụ nữ tuyệt vời vậy hả trời? Tôi thấy vậy thì gọi vợ tôi lại rồi chỉ chỉ sang bên đó…- Em thấy cô ấy cắm hoa đẹp không?- Chuyện nhà họ. Chả liên quan!Vợ tôi trả lời cụt lủn rồi lại cắm đầu vào cái chảo, xào xào, nấu nấu. Ờ, tôi quên mất là vợ tôi không thích hoa và không biết cắm hoa. Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi mua hoa tặng vợ ấy là vào hôm mùng 8-3. Nhận bó hoa từ tay tôi, câu đầu tiên vợ tôi nói không phải là câu cảm ơn tôi, cũng chả phải là câu khen hoa đẹp, mà là:- Anh mua bó hoa này bao nhiêu?- Rẻ thôi mà! Có hơn ba trăm!- Giời ạ! Hơn ba trăm mà rẻ sao? Anh có biết hơn ba trăm ấy mua được một bình ga, đun được hơn ba tháng hay không? Anh mua bó hoa này thì để được mấy ngày? Rồi chỉ tổ gọi muỗi về, chỉ tổ rác nhà!Một mùi thơm man mác kéo tôi về với thực tại, thoát khỏi cái ký ức hãi hùng ấy. Mùi thơm quen quá! Phải rồi, là mùi nước hoa của vợ anh hàng xóm. Cô ấy đang đứng ngay trước cửa nhà tôi, giọng ngập ngừng:- Anh chị có bật lửa không ạ? Cho em mượn chút!- Ờ, có đây em! Em dùng bật lửa làm gì vậy? – Tôi vừa hỏi vừa nhanh nhảu chạy ra bàn lấy bật lửa cho cô ấy.- Dạ! Em thắp nến ạ!- Có mất điện đâu, sao phải thắp nến?- Dạ! Hôm nay là kỷ niệm 3 năm ngày vợ chồng em chính thức trao nụ hôn đầu. Em đã dành cả buổi chiều nay để cắm hoa, xếp nến, chuẩn bị rượu, đợi lát chồng em về thì hai vợ chồng em sẽ ngồi uống rượu, nghe nhạc, ngắm hoa dưới ánh nến lung linh và ôn lại những kỷ niệm xưa.- Ôi! Thật là tuyệt vời! Chồng em quả là người đàn ông hạnh phúc và may mắn nhất trên đời!Vợ tôi đứng gần đấy, chắc là nghe được cả, nhưng chẳng nói gì, chỉ thấy cái môi vợ tôi hơi bĩu lên, tay thì vẫn liên tục xào xào, nấu nấu. Tôi, tuy là ngồi trước ti vi, nhưng mắt thì liên tục đảo qua bên nhà hàng xóm để hóng xem diễn biến thế nào. Đợi mãi chưa thấy chồng về, cô vợ anh hàng xóm có vẻ đã rất sốt ruột, cứ ra ra vào vào, đi đi lại lại. Hơn 7 giờ rồi, vợ chồng tôi đã lịch kịch dọn mâm ăn tối, vậy mà cô vợ anh hàng xóm thì vẫn đứng đứng ngồi ngồi, mặt mũi hằm hằm, tức tối…Phải gần 7 rưỡi mới thấy anh chồng lững thững về nhà. Anh ấy chưa kịp tháo giầy thì vợ đã xông tới:- 5 rưỡi là tan sở, sao giờ anh mới vác mặt về nhà? Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không? Anh có biết tôi phải mất cả buổi chiều để cắm hoa, xếp nến và chuẩn bị rượu hay không?- Tôi chả biết ngày gì, nhưng đi làm giờ này mới được về, bụng tôi rất đói, nên thứ tôi cần là cơm chứ không phải rượu, không phải hoa, không phải nến. Thử hỏi, từ hồi lấy nhau, cô đã nấu cho tôi được bữa cơm nào ra hồn chưa?- Á à! Cái loại chồng la cà gái gú về muộn mà lại còn dám lên giọng với vợ sao? Này thì rượu, này thì nến, này thì hoa này…Vừa la hét, gào thét, cô vợ anh hàng xóm vừa gạt phăng mấy cái ly cùng chai rượu rơi loảng xoảng xuống nền nhà vỡ tan, lênh láng. Tiện tay, cô ấy giựt tung tóe mấy cây nến, rồi vồ lấy mấy bó hoa đập tới tấp lên đầu chồng, khiến cho những cánh hoa, mới đó còn tươi tắn, điệu đà, thế mà giờ nát bươm, tanh bành như vừa bị một bầy ngựa hoang tàn nhẫn xéo qua..Ngồi ở bên nhà, vợ tôi đã nghe và nhìn thấy hết cả. Nhưng lần này, vợ tôi không bĩu môi mà chỉ cấu nhẹ vào tay tôi:- Kìa anh! Xem vợ người ta kìa!Tôi gắp thức ăn vào bát cho vợ, giọng thờ ơ:- Chuyện nhà họ. Chả liên quan!