Với tớ tình thương nó đến rất dịu nhàng, ngơi nghỉ lại cực kỳ lâu tiếp đến mới chầm đủng đỉnh tan biến.Với tớ cậu như một đại trượng phu hoàng tử vô cùng tuyệt vời và hoàn hảo nhất mà tớ chỉ dám đứng từ xa để nhìn ngắmnhìn chứ không dám chạm tay vào. Tớ hại cậu sẽ bặt tăm giống như trong niềm mơ ước của tớ.Tớ luôn hi vọng mình sẽ có được một địa điểm nào đó trong tầm mắt của cậu như một fan bạn...bìnhthường cũng được chỉ nhằm tớ có cơ hội gần cậu thêm một chút nữa cơ mà khi có cơ hội tớ lạikhông dám đón nhận. Tất cả phải tớ khôn cùng ngốc không?***Cuộc sinh sống với phần lớn guồng quay khiến cho con người ta trở phải thực dụng với sống vội vàng vã hơn.Con bạn đến cùng nhau cũng do những toan tính còn đâu một thời ngây ngô chỉ vị rung độnghay cảm nắng tốt nhất thời...Tình yêu đẹp nhất nay còn không???***Tôi chạm chán cậu vào một mùa hè nắng oi ả, nóng đến nỗi tôi có cảm xúc mỡ trong bạn mìnhtheo lỗ chân lông trào không còn ra mặt ngoài.Lên mười một gồng mình với những lịch học thêm chen chúc khiến cặp kính trên đôi mắt tôi ngàycàng dày hơn. Giấc mơ du học ở một non sông xa xôi luôn thôi thúc tôi tạo cho tôi không cóthời gian nhằm thở nữa. Cứ mở mắt ra là học cùng học.Tôi cứ nghĩ mình đã điên nhưng khi đó tôi lại thấy vậy là hạnh phúc vì tôi còn được đi học vàđã hơn không ít người.Mới chấm dứt năm học xong chưa thở được nhị ngày nghỉ ngơi hè tôi đã nên cắp sách đến lớp họcthêm với lò luyện tiếng anh. Vốn trình độ anh văn của mình không tệ nhưng mà vì mong kiếm họcbổng nên cần phải cải thiện. Tôi lúc đó trong đầu chỉ vang lên " học bổng, học tập bổng "mà thôi.Một ngày trời mưa ào ào như trút bỏ xuống. Đang nắng chang chang đùng chiếc mưa. Đúng là chỉ cóthời tiết mới thay đổi thất thường vậy nên y như tính tình con người, dịp này, thời điểm khác chả biếtđâu cơ mà lần.Chạy mưa, tôi ướt như loài chuột lột đứng teo ro trước cửa trung tâm chưa dám vào. Ko lạnh nhưngcái cảm xúc ướt át, dơ nhúa dính vào người khiến tôi vô cùng khó chịu. Mặt mũi vốn sẽ xấu lạicòn nhăn như khỉ nữa thì không yêu cầu soi gương tôi đã mong mỏi ói rồi. Phải làm sao đây? đời nào bỏvề chứ đồ dùng ướt như vậy này ngồi học sao nổi mà nhìn lại dòng quãng con đường về đơn vị trong trận mưa tobất thường xuyên này, sấm chớp ầm ầm tôi cũng ớn lạnh.Đúng cơ hội tôi đang đấu tranh tư tưởng mang lại rối rắm thì một giọng nói của đàn ông vang lên.- Cậu gồm cần giúp gì không?
Tôi tảo qua đập vào mắt là 1 đứa con trai nhỏ nhom, bé nhách mang một bộ quần áo thể thao chắccậu ta vừa đi đá banh về đang dần đứng trú mưa. Khùng thật, trời này cũng lắm kẻ dở hơi độimưa mà lòng tin thể thao. Tôi bĩu môi khinh thường bĩ thầm trong tâm nhưng bên ngoài vẫn có tác dụng bộmặt tự nhiên nói.- À, không sao. Cám ơn. Mình tính ngóng hết mưa rồi về.Cậu ta chú ý tôi để ý một lát tiếp đến mới chấp nhận đưa mắt về phía trước và nói.- Cậu học tập thêm tại chỗ này hả?
Tôi khịt mũi.- Ừ.- Vậy sao không vào học?- xống áo ướt nên...mình mong về nhà.- À...Cậu ta vuốt vuốt mái tóc rối ướt nhẹp trước trán rồi yên lặng. Tôi không để ý nhiều lắm mắtvẫn nhìn số đông hạt mưa vẫn rơi nhưng trong thâm tâm cũng ban đầu có một cảm hứng lạ. Lần đầutiên có đàn ông lạ bắt chuyện cũng khiến cho trái tim non nớt của tôi đập thình thịch. Chắc chắn tại đangnắng gặp mưa đề xuất tôi bị cảm mới suy nghĩ lung tung vậy thôi. đề nghị bình tĩnh, bình tĩnh.- Cậu thương hiệu gì?
Cậu ta đùng một phát hỏi làm cho tôi đơ mình tảo sang ngắc ngứ nói.- bản thân hả? À...mình là Thu. Chào. Còn bạn?- Cậu cứ call mình là Khanh.Tôi buột mồm nói trước khi đầu óc kịp suy nghĩ.- Sở Khanh hả?
Cậu ta phá ra cười cợt còn tôi mặt đỏ bừng cúi gằm xuống. Trời khu đất ơi, xấu hổ bị tiêu diệt mất.- Tớ chúng ta Phạm chứ chưa hẳn họ Sở đâu nhé.Tôi lí nhí.- Xin lỗi.- Hì, cậu vui tính thiệt. Thôi trời mưa nhỏ rồi tớ về trước nhé. Trợ thì biệt.- Ừ, nhất thời biệt.Vậy đấy, tôi cùng cậu ấy chạm chán nhau chớp nhoáng như thế và rồi kế tiếp không có dịp gặp mặt lại nữa.Tối kia cứ nghĩ về về đứa bạn lạ tim tôi ko tự nhà được run lên. Tôi hâm thật.Cậu ấy không đảm bảo to mà lại cao gầy, không rất đẹp trai như hotboy nhưng lại sở hữu duyên cùng nói chuyệnrất vui. Bẵng đi một thời hạn dài, dài mang lại nỗi tôi quên mất hình dáng cậu ấy như thế nào thì cậuấy lại xuất hiện. Tuy thế lần này giữa shop chúng tôi đã tất cả một bức tường phân làn vô hình. Tôi vàcậu ấy vĩnh cửu là hai tuyến phố thẳng tuy vậy song không lúc nào chung lối.Cậu ấy là nam nhi của hiệu trưởng trường cấp tía khu phố sát bên là bạn trai của hotgirl Quỳnh
Hương ngôi trường tôi. Vậy đấy, cậu ấy là hoa đã tất cả chủ mà lại khổ nổi lần chạm mặt lại này tim tôi lại cứ runglên táo tợn hơn mỗi lúc tôi nhìn về phía cậu ấy. Tôi với Quỳnh mùi hương không đùa thân với nhau lắm,nói thiệt ra là chỉ quen thuộc biết sơ sơ y như kiểu bạn cùng trường thôi nhưng đồng bọn của tôi - nhỏ
Xuân lại chơi rất thân với cô ấy. Với dù ý muốn dù không tôi cũng rất được nghe tương đối nhiều chuyện về haingười họ.Nào là cả hai bạn đều ở cùng nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, hai mái ấm gia đình có hôn ước. Như thế nào là họcùng hẹn nhau đi du học một nước, một trường. Nào là cậu ấy âu yếm và chiều chuộng bạn gái nhưthế nào. Cậu ấy trực thuộc mẫu các bạn trai ưng ý ra sao. Mỗi lúc nghe thấy vậy tôi thiệt sự bao gồm một chútghen tỵ trong lòng. Siêu rất không thoải mái.Nhìn lại bản thân trong gương tôi muộn phiền thở dài. Cặp kính dày cui, tóc đen dày cột phía sau ko cắtmái nhằm lộ vầng trán " rô " trông già nua thấy sợ. Bạn dạng thân tôi toàn mặc đồ buổi tối màu gồm mỗi cái áo sơmi cùng với áo nhiều năm là màu trắng còn đâu toàn đen, xám với xanh. Domain authority tôi cũng thuộc nhiều loại da bánh mật tối thuitối hù khiến cho tôi cứ như mọt con " heo đa số " xấu xí, khôn xiết rất xấu xí.Tôi vô cùng tự ti về dung mạo của mình.Tôi vô cùng, vô cùng giống chị Huyền Diệu.Tôi phải làm thế nào đây???
Hôm ni là máy hai tôi tới trường sớm. Trường đoản cú xa tôi đang thấy Khanh chở Quỳnh Hương mang lại trường,chu đáo tháo nón bảo đảm giúp cô bạn sau kia cả hai quan sát nhau mỉm cười cợt Hương bắt đầu quyếnluyến lao vào trường. Tôi phanh gấp chiếc xe đạp điện trốn vào sau nơi bắt đầu cây me lúc cậu ấyquay lại. Giả dụ dã không tồn tại duyên phận thì đừng gặp gỡ lại nhau làm gì chỉ khiến cho cả nhị thêm lăntăn mà thôi.Cậu ấy cũng giống trận mưa rào ngày hôm ấy vô tình xuất hiện và vô tình ra đi mãi mãi. Tôi cóthể bị cảm bởi trận mưa nhưng một vài ngày sau đó sẽ khỏi. Không buồn bã nhiều mặc dù trong tráitim sẽ tồn tại một vùng cấm địa mà lại dù sao như thế vẫn giỏi hơn biết không thể mà cứ vậy chấpdấn thân vào.Tôi không hẳn là con ngốc. Tôi với cả cậu ấy đều phải sở hữu những tương lai, ý định của riêng mình. Cậuấy là rung cồn đầu đời của mình dù không trẻ trung và tràn trề sức khỏe nhưng cũng rất khắc sâu. Chắc hẳn rằng sẽ chẳng ai cóthể hiểu rằng tôi từng rung đụng trước người đàn ông này của cả cậu ấy.Chiếc xe của cậu ấy mất hút sau những con đường tôi vẫn còn đấy thẫn thờ. Xuân đi từ vùng sau lại bấmcòi inh ỏi kêu lên.- mày làm vật gì mà đờ tín đồ ra vậy? Sao lại đứng đây? Trốn ai hả?
Tôi đơ mình lắc đầu nguầy nguậy cười cợt ngượng nói.- làm những gì có. Trên tao mới bị té...ừ...té xe.Xuân hỏi giọng lo lắng.- Mày bị ngã hả? bao gồm sao không? Đi, bước vào trường rồi tao xem coi.Tôi nghẹn một viên ngay trong cổ họng thiệt mong mỏi khóc gớm nhưng tất yêu chỉ biết ậm ừ trả lời cho quachuyện rồi lầm lũi chạy xe theo nhỏ.- Ừ.Tôi bị làm thế nào thế hả trời? Cứ xem hồ hết chuyện như một niềm mơ ước không được sao?
Làm sao hoàn toàn có thể khi cậu ấy cứ xuất hiện từng ngày trước phương diện tôi được. Mặc dù không muốn, cho dù hôm quađã nhủ lòng sẽ có tác dụng lơ như chần chừ nhưng từ bây giờ gặp lại tim vẫn đập thình thịch, đôi mắt vẫn khôngtự chủ được quan sát về phía ấy. Cậu ấy cứ như một chất gây nghiện càng nhìn càng mong tham lam nhìnnữa.Tôi phải làm sao đây???***- Thu? Thu đề xuất không nhỉ?
Tôi giật mình ngước mắt khỏi cuốn sách dày cộm trong tay quan sát về khu vực phát ra tiếng điện thoại tư vấn mình. Tráitim như ước ao nhảy thoát khỏi lồng ngực, đôi mắt trợn khổng lồ vẻ mặt cần yếu tin được nhìn bạn đang cườitrước mặt. Tôi thêm bắp.- Chà...chào...Khanh...Khanh làm những gì ở đây?
Cậu ấy mỉm cười tít mắt tiến lại đứng không tính tôi và nói.- Mình cho đón bạn. Thu học trường này hả? Vậy mà xưa nay không gặp mặt ha.Tôi gượng gạo cười.- Ơ...ừ...chắc bởi vì mình hay đi học trễ.- Hì, có lẽ vậy? À, Thu bao gồm số điện thoại thông minh không cho khách hàng đi tất cả gì nhằm liên lạc lần trước quên không xinsố phải không biết làm sao tìm cả.- Ơ...cũng được...09xxxxxxxx
Thấy tôi đọc cậu ấy lôi smartphone ra bấm tạch tạch vẻ phương diện rạng rỡ khiến tôi càng trở nên hoảng loạn hơn.Chắc tôi say đắm cậu ấy là thiệt mất rồi.- xong xuôi rồi. Bản thân nhá qua rồi đó. Tất cả gì rảnh thì gặp mặt nhau sau hen mình đi trước nhé.Cậu ấy cười cợt cười giơ tay vẫy vẫy rồi đi về phía cổng trường chỗ Quỳnh Hương đang đứng chờ. Ánhmắt cậu ấy thật dịu dàng êm ả nhìn Quỳnh Hương làm tôi ganh tỵ nhưng lại tôi biết có tức giận bao nhiêu đichăng nữa thì cũng chỉ vì mình tôi đa tình mà lại thôi.Không biết cậu ấy nói gì với Quỳnh hương chỉ thấy cô ấy trở lại phía tôi mỉm cười cợt nhẹ. Mặc dù cười,dù không Quỳnh mùi hương vẫn luôn xinh như thế. Dù không thích nhưng tôi buộc phải chính thức họrất hòa hợp nhau. Khanh chuyển tay lên vẫy vẫy chào tạm biệt tôi, thấy vậy tôi cũng mỉm cười cợt nhẹ xin chào lạirồi cuối cấp tốc xuống trang sách trong tay vờ vịt đọc. Khóe đôi mắt cay cay, niềm vui chua xót hãy để chỉmình tôi biết và cảm nhận mà thôi.Xuân lúc này mới lò dò đi tới vừa thở vừa nói.- Phù, thừa nhận đông thật chen ước ao khùng luôn.Tôi gửi tay mang nón bảo đảm trong xe nhóm lên đầu với nói.- Đi thôi.Đúng là đường rất nhiều nhưng trên sao chúng tôi lại gặp nhau cơ chứ? Chen lấn xô đẩy hàng nghìnnăm mới giành được một chút " duyên " gặp gỡ mặt để rồi lại cần nhìn nhau mỉm cười cợt như hai người xalạ. Nếu như đã do vậy thì chạm mặt nhau để triển khai gì?
Mười 1 trong những tôi qua đi như vậy đó. Lắm cảm hứng ngổn ngang cùng vẫn chưa hoàn thành khoát hết. Vẫn cốtránh hồ hết giờ Khanh mang đến trường với lén đứng tự xa quan sát cậu ấy. Vẫn giả vờ không thấy tin nhắn cậuấy giữ hộ hay điện thoại cảm ứng thông minh cậu ấy gọi. Làm cho ơn đừng nắm gieo vào lòng tôi hi vọng nữa được không?
Dù biết cậu ấy chẳng có ý gì chỉ là bạn bè thôi nhưng mà tôi vẫn cấp thiết ép mình thôi mơ mộng. Nhiềuđêm ước ao nằm mơ thấy cậu ấy bỏ mặc Quỳnh Hương để đến bên tôi rồi đơ mình thức giấc giấc tôi lại thấymình thiệt độc ác. Xuân cứ hỏi miết là tôi bao gồm tâm sự gì đề nghị không nhưng lại tôi làm thế nào dám nói. Không lẽlại bảo tớ thích các bạn trai của người tiêu dùng cậu hay sao?
Tôi vẫn bị đa số tình cảm giấu kín đáo đó đeo dính suốt phần lớn ngày học mười hai. Hai tín đồ họ vẫngắn bó dù tôi bao gồm mơ cụ nào vẫn chỉ là mơ. Mỗi lần như vậy tôi lại cười cùng thở phào dịu nhõm. Mayquá họ vẫn còn đấy bên nhau và tôi không độc ác như vậy.Qua năm cuối sau sự kiên trì và thu hút của Xuân tôi đã giảm mái, cắt tóc ngắn lên và xoạc thẳng. Tạmbiệt gần như màu đen tối tôi tìm cho chính mình một vài màu sắc rực rỡ. Cố gắng làm mới mình hy vọng tráitim tôi cũng theo đó " refresh " lại. Xóa đi những ưu phiền và chỉ chứa đựng nụ cười thôi. Mà lại hìnhnhư vẫn khó khăn lắm thì phải.Tôi vẫn không làm được hay không nỡ chuẩn bị sẵn sàng xóa bỏ.Thôi thì chỉ còn vài tháng nữa tôi đang đi, đi mang lại một vị trí rất xa rồi phải hãy cho phép tôi ích kỷ thêm mộtthời gian ngắn nữa thôi. Hãy để tôi ngắm cậu ấy từ bỏ xa một chút nữa sau đây tôi đang quên, quên thật sạch sẽ ởvùng trời xa lạ.Phải rồi, cũng trở nên phải quên thôi.Ngày hai mươi mon mười một sảnh trường rộn ràng tấp nập học sinh, hoa tươi, hộp rubi đủ color trên taythầy cô. Những bài xích hát về bên giáo vang lên ấm áp, vơi nhàng mà sâu sắc. Không gì quý bằng tìnhthầy trò. Thầy cô là những người phụ vương người người mẹ thứ hai của mỗi con fan - chính xác là như vậy thật.Không thầy đố mày làm cho nên...Tôi cũng băng xăng phụ mấy đứa vào lớp cài hoa gói tiến thưởng từ sáng sủa sớm, giúp tụi nó chuẩn bị trangphục diễn bạn dạng thân tôi cũng trở nên lôi vào nhóm văn nghệ. Hát so lo bắt đầu sợ chứ. Tôi chưa khi nào đứnghát trước toàn trường cả, trước đây có hát nhưng lại chỉ hát trên đài phạt thanh của trường thôi. Khi đóchỉ tất cả mình tôi đối diện với mấy bức tường.Lúc đứng trên sảnh khấu nhìn cả sân trường tràn trề người lòng tôi run lên bần bật. Miệng ú ớ muốnhát nhưng không cất nổi lời. Mọi bạn nhìn tôi chú ý còn tôi nhìn hàng nghìn con mắt nhưng hồn lơlửng. Mãi một lúc sau thời điểm bình tĩnh tôi mới bắt đầu hát. Cứ nhắm tịt đôi mắt hát theo trái tim mọi việc sẽqua.Kết thúc bài bác hát, giờ đồng hồ vỗ tay rần rần vang lên nguyên đám lớp tôi nhảy đầm lên trên sảnh khấu tặng kèm hoa rồiôm vai bá cổ khiêng tôi xuống. Mở miệng mỉm cười ngoắc ra tôi rơm rớm nước mắt thầm cám ơn tụi nó.Cám ơn những người bạn xuất sắc đã luôn ở bên cạnh và giúp sức tôi. Cám ơn, cám ơn.Xuân đẩy đẩy tay tôi ra hiệu. Tôi cực nhọc hiểu nhăn ngươi nhìn con bạn sau đó nhìn theo phía nó chỉ thìchết lặng. Khanh với Quỳnh Hương vẫn tiến về phía tôi tươi cười. Cậu ấy...à không...hai người họvẫn mắt chói như nuốm lại khiến tôi không thở được. Tim tôi tương đối nhói đau, mấp thiết bị môi mong mỏi nóinhưng mà trong khi tôi đã không để ý cách thủ thỉ rồi.Khanh tươi cười nhìn tôi cùng trao cho tôi bó hoa tươi thắm.- Chúc mừng Thu. Cậu hát khôn xiết hay.Quỳnh hương cũng mỉm cười nói vào.- Chào đầy đủ người. Thu xinh vượt mình dìm không ra.- Tớ cũng xuýt thừa nhận không ra luôn đó.Cậu ấy cười cợt nói với theo. Tôi biết cậu ấy chỉ chọc đến vui tuy nhiên mà mũi vẫn cay cay. Đưa tay nhậnbó hoa nhưng mà lòng tôi nặng nề trĩu. Nếu có thể tôi chỉ muốn cửa hàng chúng tôi cứ xem như bạn lạ chỉ cần để tôinhìn cậu ấy từ xa là được. Tôi trở ngại nặn ra hai chữ.- Cám ơn.***Xuân ngồi cạnh bên tôi thư thả xem lướt facebook. đôi lúc tôi cứ mong gì mình hoàn toàn có thể hồn nhiênnhư cậu ấy thì hay biết mấy sẽ chẳng đề nghị đau buồn. Xuân cắn miếng táo giòn rụm nhai nhai rồi hỏibâng quơ cùng với tôi.- Mày thích hợp Khanh hả?
Tôi giật mình, cuốn sách bên trên tay rơi chiếc " bịch " xuống sàn công ty nằm nghịch vơi. Cảm hứng giống nhưngóc bé dại bí mật của phiên bản thân bị fan khác xét nghiệm phá. Xấu hổ và tức giận vừa mong mỏi chối nhưng lạikhông biết bắt buộc chối như vậy nào.Cuối xuống nhặt quyển sách nhằm mục tiêu che đi vẻ khía cạnh bối rối, tôi nỗ lực bình tĩnh hỏi lại.- Sao mi lại hỏi vậy?
Xuân liếc tôi thở dài.- Nhìn ánh mắt mày mỗi lúc nhìn cậu ta là tao biết à. Tao nói nè, bỏ đi, cậu ta không lúc nào là ngườicó thể nằm trong về mày đâu.Tôi nhè nhẹ nói như kiểu dáng tự trả lời cho trái tim tôi nghe vậy.- Tao biết chứ nhưng...muốn quên thì...rất khó.- chỉ với vài tháng nữa mày đi rồi đừng lăn tăn mãi vậy. Có những chuyện nên ngừng khoát ngay. Haizzz,sao tao không phát hiển thị sớm nhỉ? Khổ thật,Tôi chú ý Xuân cười.- Mày chớ lo. Tao ko mơ mộng tuyệt nghĩ ngợi gì đâu. Tao chỉ là đối kháng giản...thích...vậy thôi. Tao biếtđến cơ hội tao đi sẽ chấm hết toàn bộ nhưng...mà...bây giờ đồng hồ tao chỉ mong mỏi nhìn thêm một ít nữa thôi.- Thích bạn ta vậy sao không chịu làm bạn đi. Ko yêu được thì làm bạn vậy đỡ đau nhức tăng không?- làm sao mà đỡ đau tăng được. Làm chúng ta rồi ở cạnh bên nhìn cậu ấy vui vẻ với những người khác dĩ nhiên tao đauđến chết mất. Tao không thích quá thân thương vì nếu vì thế khi ngừng ra vẫn đau lắm.Tôi nghẹn ngào nói, mắt đang nhòe nước. Xuân chạy đến bên tôi dang tay ôm tôi vào lòng vừa che chở vừamắng nhẹ.- Cậu...cái đồ ngây ngô này.Tôi đúng thật là ngốc mới phải mệt mỏi như vậy.***Hai ngày sau thời điểm tôi đi phần nhiều thứ tôi cứ nghĩ đang kết thúc. Lang thang khắp vị trí một hồi tôi bước vào một trong những quánlạ cũng trên một con phố xa lạ. Có vẻ như như đông đảo thứ lạ khiến cho con người ta bình tĩnh hơn là đều nhức nhốicủa nơi quen thuộc, của chiếc gọi là lưu niệm hay hoài niệm.Gọi một ly nước tôi ngồi lặng nhìn ra mặt ngoài. đều thứ bao bọc tôi vẫn tồn tại, vẫn hoạt động như vậynhưng sao tôi chợt thấy bản thân thật lạc lõng. Ko có bất cứ thứ gì để hoàn toàn có thể gắn kết tôi với guống xoay củacuộc sinh sống này. Tôi trơ khấc hay tôi là người dư thừa. Đôi khi thay bước trầm lắng xem gồm ai chờ mình sau sườn lưng khôngnhưng lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra...thì ra tôi vẫn chỉ gồm một mình.Chua xót vậy đấy, ví như như hiện thời xa gia đình, xa vòng tay phụ huynh đúng là tôi chẳng còn gì khác cả.- Thu? Vui quá lại gặp mặt cậu.Sao cơ hội nào tôi và cậu ấy cũng vô tình gặp nhau vào phần nhiều lúc tôi yếu đuối nhất bởi thế chứ.Tôi cười nhạt nói.- Ừ, tình cờ quá ha.Khanh kéo ghế ngồi đối diện tôi, mắt cậu vẫn sáng vậy nên và mái tóc có vẻ đã được giảm gọn hơn. Cậu ấy hìnhnhư cao thêm không ít và cũng lớn ra ko ít. Trông lúc này cậu ấy thật rất đẹp trai.- Nghe nói hai ngày nữa cậu đi.Tôi khuấy khuấy ly nước nói.- Ừ. Còn cậu? khi nào đi?- Tớ á? Tuần sau.Tôi hỏi một câu đã hiểu rõ đáp án nhưng vẫn ko kìm chế được ước ao hỏi.- Cậu với Quỳnh Hương cùng đi à?- Ừ. Bọn chúng tớ học thuộc trường...- ngập ngừng một chút cậu ấy nói tiếp - tháng sau tụi tớ gắn hôn.Tôi gượng mỉm cười nói mà lại trái tim giá buốt dần.- A...chúc mừng.Khanh bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi mím môi nói.- Tớ đang nghe Xuân nói không còn rồi." CÁI GÌ?" tôi hét âm thầm trong lòng. Ý cậu ấy là biết hết loại gì? Xuân vẫn nói những gì? Con nhỏ chết tiệt muốnhại tôi thê thảm phía trên mà. Tôi nhếch môi nói.- Vậy à?- Thu.Cậu ấy đột nhiên gọi, tôi ngước lên chú ý thẳng vào hai con mắt sáng ấy. Tôi thấy được bạn dạng thân vẫn ngơ ngác trongvùng khu đất lạ của cậu ấy. Ngơ ngác cho đáng thương tuy vậy tôi lại không muốn bước ra. Ngu thật.- bao gồm gì mong muốn nói với tớ thì cậu cứ nói đi. Tớ...Tôi cắt ngang.- Cậu ý muốn mình nói gì? cho dù sao Xuân cũng nói không còn với cậu rồi. Đúng vậy, mình đang có nhu cầu muốn cậu...nhưng...chỉ vậythôi...mình không có ý gì và cũng không thích nói ra để làm cậu bắt buộc bận tâm. Cậu phát âm ý mình không?
Tôi tuôn ra một khá và cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Sau cùng thì tôi cũng đã nói hết ra rồi. Công dụng có ra saotôi cũng không niềm nở nữa. Có nói ra được tôi mới không thể vướng bận và rất có thể quên.Khanh bất ngờ tôi lại nói thẳng ra như vậy, cậu hơi thấp thỏm nói.- Tớ...cậu...- không sao. Tớ chỉ ao ước nói mang lại cậu biết trước khi đi thôi. Đừng nghĩ về gì cả nhé. Tớ sẽ ổn mà. Tớ cònmuốn tìm một cậu bạn ngoại quốc nữa đó.Tôi chơi làm không gian cả hai đỡ lúng tùng hơn.- Tớ đi trước nhé. Cậu cũng đi bình yên nha. Uhm... Và...chúc hai cậu sống thọ hạnh phúc.Tôi đứng dậy liếc chú ý cậu ấy lần cuối với xoay bạn bước đi. Tạm biệt nhé rung động trước tiên của tôi.Tạm biệt nhé mối tình 1-1 phương không khi nào có kết quả. Cùng tạm biệt nhé nam giới trai mùa hạ. Tớ cuốicùng cũng rất có thể thoải mái đối lập với cậu rồi.Khanh gọi phệ với theo tôi.- Thu, chúng ta...vẫn...là bạn bè chứ.Tôi cười tươi đáp trả cậu ấy.- tất nhiên rồi. Hẹn chạm mặt lại vào một trong những ngày không xa.Đây là lần đầu tiên tôi cười chân thực như vậy trước khía cạnh cậu ấy. Có lẽ rằng tương lai cửa hàng chúng tôi còn những cơhội nhưng bây chừ tôi chỉ ước ao mang theo trung ương trạng thanh thản mà ra đi. Đi về nơi không có cậu, mộtbầu trời không quen với những con người xa lạ và những mối quan hệ cũng lạ lẫm nốt.Tớ mê thích cậu thật đấy...nhưng...chỉ vậy thôi....STTrà sữa cho vai trung phong hồn - Sưởi ấm trái tim bạn
*
">

Tớ say đắm cậu hơn cả Harvard

bởi Lan
Ra7
*

BẠN ĐANG ĐỌC

Tớ đam mê cậu hơn hết Harvard

Teen Fiction

Tớ không thấp, tuy vậy so với cậu ấy, vẫn luôn là quá lùn. Đôi cơ hội tự ti, tớ tủi thân phàn nàn, Khôi cao quá. Cậu ấy chẳng nói gì, chỉ là, đưa tay vòng qua eo tớ, bế xốc lên. Chân tớ, không chạm đất, cùng đầu tớ, sẽ ngang hàng với người ta. Môi cậu ấy cùng môi...

Bạn đang xem: Ngốc ơi hình như tớ thích cậu mất rồi

#hocduong #tiểu-thuyết-thiếu-niên


*

*
Báo Cáo Truyện
Mẩu giấy của Kh&#x
F4;i th&#x
EC; ngắn hơn, chỉ c&#x
F3; vọn vẹn v&#x
E0;i chữ.

"Tại s&#x
E1;ng nay đằng ấy xinh qu&#x
E1; l&#x
E0;m m&#x
EC;nh hơi đơ, th&#x
E0;nh ra qu&#x
EA;n b&#x
E9;ng mất."

Hai đứa h&#x
E2;m dấm d&#x
FA;i đọc đọc rồi xoay lại nh&#x
EC;n nhau tr&#x
EC;u mến. Kh&#x
F4;i v&#x
E9;o m&#x
E1; tớ một c&#x
E1;i, tớ cũng khẽ cấu nhẹ v&#x
E0;o mu b&#x
E0;n tay bạn, thế l&#x
E0; hết giận nhau.

Ho&#x
E0; r&#x
F9;i &#x
FD; nha.

T&#x
EC;nh y&#x
EA;u tuổi học tr&#x
F2; l&#x
E0; vậy &#x
E1;, thỉnh thoảng lại c&#x
E3;i nhau hờn tủi chứ chẳng được l&#x
E3;ng mạn đẹp đẽ như vào phim đ&#x
E2;u. C&#x
F3; những l&#x
FA;c cậu ấy khiến tớ ph&#x
E1;t đi&#x
EA;n, nhưng nhiều khi nhớ tới lại tự ngồi ng&#x
E2;y người cười như một con ngốc.

T&#x
EC;nh h&#x
EC;nh học tập của tớ dạo n&#x
E0;y rất tốt, mấy b&#x
E0;i kiểm tra vừa rồi vẫn xếp thứ nhị lớp. Nhưng m&#x
E0; thứ nhì vinh quang nh&#x
E1; chứ kh&#x
F4;ng phải như trước đ&#x
E2;u. Nhờ c&#x
F3; Kh&#x
F4;i k&#x
E8;m th&#x
EA;m n&#x
EA;n dần dần điểm n&#x
F3; ch&#x
EA;nh &#x
ED;t lắm, v&#x
ED; dụ Kh&#x
F4;i được 10 th&#x
EC; Thu cũng được 9 hoặc 9.5.

Đ&#x
F4;i lúc cả lớp chỉ c&#x
F3; hai bé mười, của tớ v&#x
E0; cậu ấy, eo sướng ơi l&#x
E0; sướng &#x
FD;. Những l&#x
FA;c như vậy ở dưới ngăn b&#x
E0;n Kh&#x
F4;i giỏi l&#x
E9;n l&#x
FA;t siết chặt tay Thu một c&#x
E1;i, cảm gi&#x
E1;c n&#x
F3; cứ run run xao xuyến lắm &#x
E1;.

Thấm tho&#x
E1;t cũng sắp tới ng&#x
E0;y khai trường rồi, Kh&#x
F4;i v&#x
EC; vẽ đẹp với kh&#x
E9;o tay n&#x
EA;n c&#x
E1;c thầy gọi đi suốt &#x
E0;. N&#x
F3;i tầm thường cậu ấy bề ngo&#x
E0;i &#x
ED;t n&#x
F3;i lầm l&#x
EC; th&#x
F4;i chứ thực ra bản chất l&#x
E0; người nhiệt t&#x
EC;nh, thầy c&#x
F4; giao việc g&#x
EC; đều ngoan ngo&#x
E3;n v&#x
E2;ng lời chứ kh&#x
F4;ng &#x
F5;ng ẹo tỏ vẻ nh&#x
E0; gi&#x
E0;u thế lực bất cần như một số hotboy kh&#x
E1;c trong trường tớ đ&#x
E2;u.

Những l&#x
FA;c như thế Thu thường ngồi ở ph&#x
F2;ng tự học đợi cậu ấy, đồng thời cũng với b&#x
E0;i tập ra l&#x
E0;m lu&#x
F4;n. Kh&#x
F4;i kết thúc việc sẽ con quay lại chấm mang lại tớ rồi hai đứa c&#x
F9;ng về.

Thỉnh thoảng bạn b&#x
E8; đồn c&#x
E1;i n&#x
E0;y c&#x
E1;i kia vui vui th&#x
EC; tớ cũng chạy đi h&#x
F3;ng hớt một l&#x
E1;t. N&#x
F3;i tầm thường tầm n&#x
E0;y vừa kết th&#x
FA;c học h&#x
E8; m&#x
E0; lại chưa v&#x
E0;o năm học mới n&#x
EA;n lắm chuyện giỏi ho cực.

V&#x
ED; dụ như h&#x
F4;m tê khối 10 mới nhập học c&#x
F3; em Diệp mỹ nhân l&#x
E0;m n&#x
E1;o loạn cả trường lu&#x
F4;n &#x
E0;, m&#x
EC;nh em đi học m&#x
E0; c&#x
F3; ba c&#x
E1;i xe &#x
F4;t&#x
F4; đi theo. L&#x
FA;c em bước xuống th&#x
EC; tới mấy vệ sĩ chui ra hộ tống liền, oai phong gh&#x
EA; gớm lu&#x
F4;n.

Rồi chiều qua bạn Hưng nhảy l&#x
EA;n n&#x
F3;c s&#x
E2;n thượng, đứng cạnh chuồng chim bồ c&#x
E2;u ngỏ lời mặn nồng với người thương.

-"Chi &#x
E0;, lần n&#x
E0;y đ&#x
E3; l&#x
E0; lần thứ 19 Hưng tỏ t&#x
EC;nh với đưa ra rồi đấy. Chi đi khắp thế gian n&#x
E0;y chắc chắn cũng kh&#x
F4;ng t&#x
EC;m được người n&#x
E0;o thương chi hơn Hưng đ&#x
E2;u. Say Yes đi bỏ ra ơi l&#x
E0; chi ơi..."

Ki&#x
EA;n nhẫn thật đ&#x
F3;, rất đ&#x
E1;ng kh&#x
E2;m phục.

S&#x
E1;ng nay th&#x
EC; trường c&#x
F3; tiết mục hay nhất, đ&#x
F3; ch&#x
ED;nh l&#x
E0; cựu học sinh về giao lưu, chị ấy đang học ở Yale, eo chị n&#x
F3;i bao nhi&#x
EA;u chuyện tươi đẹp ở nước Mỹ &#x
E1;, th&#x
ED;ch ơi l&#x
E0; th&#x
ED;ch &#x
FD;.

Khổ th&#x
E2;n Kh&#x
F4;i phải đi vẽ tường n&#x
EA;n kh&#x
F4;ng được nghe, thế n&#x
EA;n l&#x
FA;c về tớ l&#x
E0;m ph&#x
E1;t thanh vi&#x
EA;n t&#x
EC;nh nguyện, kể từng từ từng chữ kh&#x
F4;ng thiếu bỏ ra tiết n&#x
E0;o.

-"&#x
D4;i dồi &#x
F4;i chị c&#x
F2;n bảo cả c&#x
E1;ch n&#x
F3;i chuyện lịch sự khi gặp người lạ nha, c&#x
E1;i n&#x
E0;y ng&#x
E0;y xưa hồi cấp hai c&#x
F4; gi&#x
E1;o tiếng anh của tớ cũng kể qua, nếu Kh&#x
F4;i được dạy rồi th&#x
EC; th&#x
F4;i tớ kể chuyện kh&#x
E1;c nha."

Kh&#x
F4;i lắc đầu &#x
FD; bảo chưa biết.

Xem thêm: Cách đăng ký, hủy đăng ký các gói cước 3g/4g mobifone nhanh, hủy 3g mobifone, cách hủy gia hạn gói cước

Eo mang tiếng học trường quốc tế m&#x
E0; điều nhỏ như vậy cũng kh&#x
F4;ng nắm được &#x
E1;, qu&#x
E1; đ&#x
E1;ng thương lu&#x
F4;n. Thu với c&#x
E1;i b&#x
FA;t ở t&#x
FA;i &#x
E1;o Kh&#x
F4;i, &#x
E2;n cần giảng giải lại đến bạn.