Bố cục hầm rượu của Lam vạn vật thiên nhiên khá giống phòng sách, các mặt tường các đặt tủ rượu cao chạm trần nhà, tại chính giữa là khoảng chừng trống, một đầu để bàn gỗ ghế gỗ, còn đầu khác bao gồm hai chiếc sô pha.

Bạn đang xem: Thương ngày nắng về phần 2 tập 49

Từ Tán nghi Lam vạn vật thiên nhiên thường giết thời gian trong này, bèn hỏi: “Cậu mê thích uống rượu?”

“Cũng tạm.” Lam thiên nhiên đáp: “Rượu sinh sống đây phần lớn là do bạn khác tặng.”

Anh đúng trước một tủ rượu, đem một chai trong đó, đọc nhãn của nó: “Ăn thủy sản thì uống kèm cùng với rượu vang white chứ.”

Từ Tán lại gần, cúi nhìn chai rượu trong tay Lam Thiên Nhiên: “Nếu cậu mê say rượu, sau này tôi lại có thêm một máy để khuyến mãi cậu rồi”

Lam vạn vật thiên nhiên nhìn lên, khoảng cách giữa trường đoản cú Tán và anh hiện giờ rất gần, chỉ với một chút nữa là cánh tay hai tín đồ chạm vào với nhau rồi… Anh không lùi ra, mà âm thầm đọc một câu: để ý nhịp thở. Anh liên tiếp nói với từ bỏ Tán: “Không bắt buộc tặng, tôi có cổ phần của một xí nghiệp sản xuất rượu, hàng năm họ đầy đủ đưa rượu đến.”

Từ Tán thở dài: “Được rồi.” người mình thích khá đầy đủ gì cả, dù vậy chuyện tốt nhưng nhiều lúc cũng thật xứng đáng buồn.

Lam Thiên Nhiên: “Cậu coi thử có thích sản phẩm công nghệ gì không, tôi khuyến mãi cậu.”

“Cậu xuất sắc quá.” từ bỏ Tán cười, khoác vai Lam Thiên Nhiên: “Nhưng tôi thấy nếu còn muốn uống rượu thì cứ cho thẳng trên đây tìm cậu đang tiện hơn.”

“Ừ.” Lam thiên nhiên dùng 90% sức tập trung để bảo trì nhịp thở, phần sót lại thì suy nghĩ Từ Tán thật không theo phương thức gì cả. Anh còn tưởng hai fan sẽ vô tình gồm tiếp xúc về cơ thể, ngờ đâu Từ Tán trực tiếp ra tay luôn.

Lam thiên nhiên đặt chai rượu về lại vào tủ, kế tiếp tiếp tục trở về trước, anh tưởng rằng làm thay thì từ Tán sẽ buông tay ra. Mà lại anh lại sai, từ Tán chỉ di chuyển theo anh, cánh tay vẫn vững quà giữ trên vai anh, hơn thế nữa vì đi lại cần những phần tử khác cũng có những tiếp xúc to hơn về diện tích.

Nguyên nhân từ Tán không buông tay rất đối chọi giản, bởi anh thấy Lam vạn vật thiên nhiên không bài bác xích mình, không cứng bạn cũng ko đẩy ra. Với anh, lặng ngắt không phải là từ chối, nhưng mà là ngầm mang đến phép.

Lam Thiên Nhiên vắng lặng một lúc, sau cuối không nhịn được nữa, tuy vậy anh cũng ko thẳng tay đẩy trường đoản cú Tán ra, mà mượn cớ mang chai rượu bên trên cao để bước lên thang. Trường đoản cú Tán tất nhiên không thể chen lên được, đành phải thả tay ra.

Từ Tán đỡ thang, ngẩng đầu chú ý Lam Thiên Nhiên, hỏi bâng quơ: “Không cần cậu ở nước ngoài đã mấy năm rồi à? lý do ở đây vẫn tồn tại nhiều rượu thế?”

Lam Thiên Nhiên: “Dù tôi ko ở đây, căn nhà này vẫn chuyển động như bình thường.” nghĩ là có fan dọn vệ sinh, chăm sóc vườn hoa, cũng có thể có người dấn rượu được gởi đến cho vào trong hầm.

“À.” trường đoản cú Tán nhận ra quan niệm tiêu dùng của họ khác nhau. Trường hợp anh ko ở tòa nhà nào kia thì sẽ đem đi mang đến thuê, còn Lam thiên nhiên chẳng những giữ lại, nhưng còn liên tiếp thuê người duy trì căn đơn vị trống. Từ đây có thể thấy hai người đến từ hai tầng lớp khác nhau, cũng may là họ không để ý đến môn đăng hộ đối.

Lam Thiên Nhiên lựa chọn một chai rượu nho trắng: “Chúng ta lên thôi, rượu yêu cầu ướp lạnh.”

Anh xuống ngoài thang, cấp tốc chân bước về phía cửa.

Từ Tán xua đuổi theo: “Chờ tôi.”

Lam thiên nhiên đi nhanh hơn.

Ở bên câu lạc bộ Sơ, Triệu Hồng nhận được hình chụp của Tạ Khai Ngôn, nhưng không phải là hình Tôn Triết đang có tác dụng gì, cơ mà là một cô nàng tóc dài.

Tạ Khai Ngôn: Ban đầu là cô ta tìm kiếm tôi để hỏi chuyện từ Tán.

Triệu Hồng: Đây là thư ký kết của Tôn Triết, tôi đề xuất hình của Tôn Triết.

Tạ Khai Ngôn: Đồng nghiệp tôi nói Tôn Triết đang nói chuyện với ông Lý. Đó là một người khác vô cùng quan trọng, nếu như ông ta không dữ thế chủ động gọi, shop chúng tôi không được vào làm phiền.

Triệu Hồng hỏi Hạng Vãng: “Cậu có quen người họ Lý này không?”

Hạng Vãng lắc đầu: “Họ Lý cực kỳ thường gặp, chần chờ là ai.”

Triệu Hồng nhìn về phía cửa sảnh: “Không sao, chờ đàn họ đi ra là biết ai thôi.”

Hạng Vãng “gây sự”: “Nếu họ đi cửa ngõ khác thì sao?”

Triệu Hồng: “…” cơ mà cũng không sao, bầy họ có nội ứng, Tạ Khai Ngôn hoàn toàn có thể thay họ canh chừng cửa khác.

Khoảng nửa giờ đồng hồ sau, Hạng Vãng hotline Triệu Hồng: “Lão Triệu, người đẹp tóc lâu năm kia liệu có phải là thư cam kết của Tôn Triết ko thế?”

Triệu Hồng ngửng lên, chú ý về phía cửa sảnh chiếu thẳng qua nhánh của một chậu cây.

Hà Văn Vũ cách lại sát phòng riêng đó, nhưng cô ta không kiếm cách vào trong, nhưng tìm một vị trí để ngồi tạm ngay gần đó. Cô ta cũng giống Triệu Hồng, đang ngóng Tôn Triết ra.

Khoảng chừng 15 phút sau, Tôn Triết ra khỏi phòng. Gã ko ủ rũ bơ phờ ra đi một mình, mà lại được Lý Minh Ân tươi cười cợt tiễn đi.

Triệu Hồng hạ giọng hỏi Hạng Vãng: “Bên cạnh Tôn Triết chắc chắn rằng ông Lý, cậu quen không?”

“Không biết.” Hạng Vãng cũng nhỏ giọng: “Anh xem đồng hồ trên tay ông ta kìa.”

Triệu Hồng đẩy đôi mắt kính, nheo góc nhìn kỹ. Người lũ ông trung niên ở bên cạnh Tôn Triết đeo một cách đồng hồ trên cổ tay, nhưng bởi quá xa, cộng thêm chính anh ta cũng không hiểu biết nhiều nên còn không biết được điều gì.

“Đồng hồ nước thì có tác dụng sao?”

“Cái đó xứng đáng giá tối thiểu là 2 triệu.”

“À.” Triệu Hồng review người lũ ông cơ cẩn thận.

Người này khoảng hơn 40 tuổi, làm ra rất bình thường, fan hơi mập, từ dáng đứng và vẻ khía cạnh thì rất có thể thấy là 1 kẻ bề trên cực kỳ tự tin. Triệu Hồng giơ điện thoại cảm ứng lên lén chụp hình, gồm hình new dễ khảo sát xem ông Lý này thật ra là ai.

Hà Văn Vũ thấy Tôn Triết ra thì đứng lên cười với gã.

Ngoại hình cô tươi trẻ, tóc dài như mun, Lý Minh Ân ngay tức thì bị lôi kéo ánh nhìn: “Tiểu Tôn, trên đây là?”

“Thư ký của tôi, Hà Văn Vũ.”

Lý Minh Ân cười nói: “Cô Hà, siêu vui được chạm mặt cô.”

Hà Văn Vũ hơi đơ mình, vội vàng tiến lên: “Ông Lý, xin chào ông.”

Tôn Triết khá dịch chân, nhích về phía Hà Văn Vũ một chút, giống như muốn chặn trước mặt cô.

Lý Minh Ân đánh giá Hà Văn Vũ, kế tiếp nói: “Ngại quá, cô Hà, cô có thể chờ thêm một chút không, tôi còn vài lời mong muốn nói với Tôn Triết.”

“Được chứ.” Hà Văn Vũ mau chóng lùi ra, dành không gian riêng mang đến hai bạn kia.

“Tiểu Hà khôn cùng hợp mắt tôi.” Lý Minh Ân miệng rỉ tai với Tôn Triết, dẫu vậy mắt thì cứ mãi đuổi theo Hà Văn Vũ đang ra đi dần.

Tôn Triết chú ý lại Lý Minh Ân bằng góc nhìn không mấy chắc chắn chắn, lòng tư duy ý định của lão.

Lý Minh Ân nói đầy ẩn ý: “Cậu có việc bận thì cứ đi trước, để Tiểu Hà ngồi cùng với tôi thêm một lúc.”

Tôn Triết sững sờ, tiếp đến gọi Hà Văn Vũ: “Tiểu Hà, em qua đây.”

Triệu Hồng cùng Hạng Vãng khám phá Hà Văn Vũ trở lại ở kề bên Tôn Triết, kế tiếp Tôn Triết đi, còn Hà Văn Vũ thì theo ông Lý cơ vào trong phòng.

Triệu Hồng nói cùng với Hạng Vãng: “Tôi theo Tôn Triết, cậu ở lại đây.”

Triệu Hồng xua theo Tôn Triết thoát ra khỏi hội trường chính, đi vào một trong những khu sân vườn hơi hẻo lánh, nhìn gã ngồi xuống ghế đá trong vườn rồi cứ cố kỉnh bất động.

Triệu Hồng mượn một chiếc cột và hoa cỏ để ẩn nấp, lòng nghĩ lần chần Tôn Triết ngồi đó để làm gì? Lẽ như thế nào đang chờ người? Anh chú ý quanh, suy nghĩ xem nếu có người đều thì cần tránh đi theo phía nào.

Tôn Triết cứ ngồi lặng trên ghế đá như vậy, không xem điện thoại cảm ứng cũng không nhìn quanh. Ánh đèn hiên chạy dọc chiếu vào vào sân, kéo thành một chiếc bóng lặng lẽ bên chân gã.

Một phút, nhị phút, tía phút…

Tôn Triết cứ ngồi kia như đóng góp vai người mẫu chân dài nghệ thuật, còn là một loại đã biến thành tượng đá.

Triệu Hồng ko nhịn được nhìn giờ trong năng lượng điện thoại, qua mười mấy phút, Tôn Triết new cử động. Gã lấy cầm tay ra gọi.

Gã nói: “Văn Vũ, doanh nghiệp tìm anh về gồm việc, anh đi trước một chuyến.”

Gã dừng một chút rồi nói: “Phải cam kết một làm hồ sơ gấp, em sinh sống lại cùng với ông Lý, anh giải quyết ngừng sẽ đến đón em.”

Sau đó gã lại nói: “Anh sẽ ra đến bãi xe rồi. Ừ, anh sẽ nhanh lẹ trở lại.”

Gọi năng lượng điện xong, Tôn Triết ra khỏi sân vườn về tối đen, cù vào hành lang. Ánh đèn rọi lên mặt gã, vẻ ảm đạm và tuyệt vọng đan xen, gã bên cạnh đó vừa chỉ dẫn một đưa ra quyết định rất cực nhọc khăn.

Triệu Hồng nóng vội rẽ sang một hướng khác, tránh chạm chán mặt thẳng Tôn Triết. Chờ gã đi qua 1 đoạn rồi, anh new lại theo sau.

Tôn Triết ra đi phía cửa.

Triệu Hồng thấy gã chuẩn bị đi, thì quay fan lại định đi tìm Hạng Vãng.

“Đó là ai? Anh sẽ theo dõi ai?” Một giọng cô bé hỏi.

Triệu Hồng tảo đầu, thấy Tống Mẫn Mẫn: “Cô Tống, xin chào.”

Anh ta nói tiếp: “Không tất cả ai, tôi lơ là đi lạc đường new ra mang lại đây.”

“À, vậy hả.” Tống Mẫn Mẫn cười.

Thật ra cô cũng bắt gặp Tôn Triết, và phân biệt gã. Cho dù sao Tôn Triết cũng là Phó tổng của một công ty chi tiêu nổi tiếng, 2 bên không chấp nhận quen biết thì cũng từng vô tình gặp mặt phải làm việc một chỗ nào đó rồi.

Triệu Hồng: “Sao cô Tống lại làm việc đây?”

“Đến tham gia hoạt động Thất Tịch.”

Triệu Hồng: “Bây tiếng cô hy vọng về chưa?”

“Chưa, tôi chỉ ra rằng nhà dọn dẹp thôi.”

Triệu Hồng bấy giờ bắt đầu nhìn thấy bảng nhà dọn dẹp và sắp xếp trên tường từ thời điểm cách đây không xa. Anh vội lấy cớ thoát thân: “Tôi cũng đi vệ sinh.”

Xong xuôi, Triệu Hồng trở lại tìm Hạng Vãng.

Hạng Vãng: “Sao anh đi thọ thế?”

“Tôn Triết đi rồi.” Triệu Hồng chú ý về phía sảnh nhỏ: “Người trong các số đó ra chưa?”

Hạng Vãng nhấp lên xuống đầu: “Chúng ta chờ bầy họ ra luôn luôn à?”

Triệu Hồng: “Chờ một thời gian nữa. Tôn Triết có thể còn con quay lại, chúng ta xem thử tất cả phát chỉ ra gì bắt đầu không.”

Nhưng anh đã sai, mãi cho đến khi Hà Văn Vũ cùng ông Lý cơ đi rồi, Tôn Triết cũng không quay lại.

Chai rượu chát trắng mà Lam thiên nhiên chọn vào bụng tự Tán quá nữa. Thuở đầu anh còn nhắc nhở uống ít thôi, sau đó lại thấy mặc dù sao cũng đang ở nhà, dù Từ Tán tất cả say cũng không sao, vậy là ko nói gì nữa.

Từ Tán ko say, nhưng lại trông dường như đã chuếnh choáng rồi. Tinh thần của anh vậy nên giúp Lam vạn vật thiên nhiên thả lỏng hơn trước, bởi vì anh hơi mộng mị nên bạn kia cũng không ngại bị phát hiện ra sự phi lý nữa.

Ăn cơm trắng xong, từ bỏ Tán nói: “Thiên Nhiên, tôi mong xem phim.”

Lam Thiên Nhiên: “Cậu mong xem cầm cố nào?”

“Xem bởi mắt?” từ bỏ Tán chớp chớp mắt.

Lam vạn vật thiên nhiên bị chọc cười: “Không phải, ý tôi là cậu ước ao xem làm việc đâu? Mở máy vi tính trong phòng sách? tốt là vào phòng ngủ cá nhân xem tivi? Còn không thì lên lầu tất cả máy chiếu?”

“Sao cũng được, hy vọng xem tầm thường với cậu.”

Hai fan lên tầng trên, vào rạp chiếu phim gia đình. Từ Tán chọn một tập phim giải trí, đánh nhau từ trên đầu đến cuối. Cả nhì vừa xem vừa trò chuyện, vì phim chẳng gồm nội dung gì, yêu cầu phân trọng điểm cũng được, không lo ngại bị lỡ tình tiết mấu chốt, ảnh hưởng đến trải nghiệm.

Lam vạn vật thiên nhiên hỏi: “Cậu thích nhiều loại phim này sao?”

“Cũng tạm. Tuy nhiên cậu không thấy phim vẻ bên ngoài này thích hợp cho hai fan xem à?”

Lam Thiên Nhiên: “Phải không?”

“Đúng, gồm không khí.”

“…Ừ.” Lam thiên nhiên nhìn lại cảnh quan trên màn hình: tay đấm chân đá với súng nổ tung đầu, không khí cực kì dữ dội.

“Đùa thôi.” tự Tán nói: “Quan trọng chưa hẳn là nội dung phim, mà lại là nhị người rất có thể ngồi tầm thường với nhau mà không làm cái gi cả.”

Sô pha trong rạp chiếu phim mái ấm gia đình là mẫu mã liền nhau. Anh nhích về phía Lam thiên nhiên một chút, đẩy gối ôm đến sát bên người tê rồi dựa lên đụn gối ôm, nhìn Lam thiên nhiên ở khoảng cách gần: “Có đề nghị thấy cực kỳ phí thời hạn không?”

“Không, nắm này cực kỳ tốt.” Lam vạn vật thiên nhiên quả thực sẽ không còn xem loại phim này một mình, dẫu vậy nếu gồm Từ Tán thì vẫn hoàn toàn có thể chấp nhận.

Nhưng nhưng anh hi vọng là từ bỏ Tán bao gồm thể chăm chú đến khoảng cách giữa cả hai. Bây giờ hơi thở của từ Tán gây ra từng luồng ko khí liên tục tấn công vào da anh, khiến cho anh khôn xiết lo âu.

Trong thời gian xem phim, di động cầm tay của từ bỏ Tán báo cuộc call từ Triệu Hồng, anh không nhận mà nhắn tin: Gọi mang lại anh sau.

Một lát sau đó, Tống Mẫn Mẫn hotline đến cho Lam vạn vật thiên nhiên cũng, vì gồm Từ Tán làm cho gương trước, bắt buộc anh cũng ko nghe.

Có lẽ vì chưng uống những nên bi thảm ngủ, cho nửa sau phim thì tự Tán không nhiều nói hẳn lại, từ từ nhắm mắt.

Lam thiên nhiên thấy vậy, gấp vàng sẵn sàng tránh ra xa một chút, tuy thế anh lại phát hiện tại mình không hề căng thẳng nữa. Cố là anh không cử động nữa, vẫn nằm nguyên tại địa chỉ cũ.

Anh bắt đầu có gọi biết new về trạng thái stress của mình. Chỉ cần sự chú ý của tự Tán không trọn vẹn tập trung lên mình, thì triệu triệu chứng của anh sẽ sút nhẹ; khi xác minh rằng tự Tán ko còn chú ý đến bản thân nữa, triệu chứng sẽ đổi thay mất, tiền đề là đừng quan sát đừng nghĩ nhiều. Nếu anh chí nhìn Từ Tán, thì sẽ rất dễ suy nghĩ, với sẽ lại có khả năn xuất hiện tình trạng đó.

Lam vạn vật thiên nhiên nhìn về phía trước, nỗ lực ép mình triệu tập xem phim.

Từ Tán ko ngủ bao lâu, chỉ chợp đôi mắt chừng 10 phút là tỉnh giấc lại. Anh ôm gối, ngáp: “Tôi ngủ à? Sao lại hoàn toàn có thể ngủ lúc xem bộ phim kích say đắm vậy nhỉ?”

Lam Thiên Nhiên: “Cậu chỉ ngủ một lát. Chính cậu vẫn nói là ở đâu cũng rất có thể ngủ được mà?”

Nếu vì vậy thì vừa xem phim vừa ngủ cũng tương đối bình thường.

“Trước cơ như vậy, nhưng hiện giờ thì khó tính hơn rồi.” tự Tán lại nhích về phía Lam thiên nhiên một chút, đầu rửa lên cánh tay anh, khiến cho tay nhột mà tim thì ngứa ngáy ngáy.

“Sau khi yếu tố hoàn cảnh sống giỏi lên, nhỏ người cũng trở nên khó chiều, kinh nghiệm cả.” từ Tán từ chê bai mình.

Xem thêm:

Lam thiên nhiên do dự một lát, sau cùng vẫn nghe theo trái tim mình, vươn tay xoa tóc từ bỏ Tán: “Không sao, khó hơn nữa tôi cũng nuôi được.”

Dù lời này là thật lòng cơ mà lại được biểu đạt bằng giọng điệu đùa vui.

Từ Tán lại vào hùa theo trò đùa, anh trở mình bao phủ lấy thắt lưng Lam Thiên Nhiên, cười: “Cảm ơn, tôi nhớ lời cậu rồi đấy.”