Dù kết hôn giỏi chưa, chúng ta cũng không nên bỏ qua bài viết này.Nếu các bạn chia sẻ, bạn cũng có thể sẽ cứu vãn vãn được một cuộc hôn nhân nào đó.


*

Mlog.yan.vn - Đêm hôm đó khi về nhà, trong khi vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nạm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi bao gồm việc rất cần được nói cùng với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một đợt tiếp nhữa tôi thấy được nỗi nhức trong hai con mắt cô ấy
Đột nhiên, tôi lần chần phải làm gắng nào để bước đầu câu chuyện. Nhưng tôi đề xuất nói mang lại cô ấy biết đều gì tôi đã suy nghĩ. Tôi mong muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đặt ra một biện pháp bình tĩnh. Ngoài ra cô ấy không bị tức giận với hầu hết lời tôi nói, thế vào kia chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?
Tôi tránh trả lời thắc mắc của cô ấy. Điều này đã có tác dụng cô ấy giận dữ. Cô ấy ném song đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người bầy ông! Đêm đó, cửa hàng chúng tôi đã không thủ thỉ với nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn mày mò những gì đang xảy ra so với cuộc hôn nhân gia đình của chúng tôi. Dẫu vậy tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời thoải mái gì, cô ấy vẫn để Jane ăn cắp mất trái tim tôi. Tôi không thể yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương sợ cô ấy!Thực sự cảm xúc tội lỗi, tôi thảo lá solo ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ có căn nhà, chiếc xe hơi với 30% cổ phần của người sử dụng tôi. Cô ấy liếc quan sát nó và kế tiếp xé nó ra từng miếng nhỏ. Người thanh nữ đã trải qua rộng chục năm cuộc sống mình với tôi bỗng nhiên nhiên đã trở thành một bạn xa lạ. Tôi cảm xúc tiếc mang lại cô ấy bởi đã tấn công mất thời gian thời gian, mối cung cấp lực cùng sức lực, tuy thế tôi cần yếu rút lại phần đông lời đã nói - tôi đã quá yêu thương Jane. Sau cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, với đó là tất cả những gì tôi mong mỏi đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ý ấy vẫn là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về bài toán ly hôn đã dằn vặt tôi suốt những tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn với thấy cô ấy đang gặm cúi viết tại bàn làm cho việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn luôn và ngủ thiếp đi vô cùng nhanh bởi vì tôi đã stress sau một ngày mắc với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết nghỉ ngơi bàn. Tôi không vồ cập vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.Buổi sáng dậy, bà xã tôi ban đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy ko muốn bất cứ thứ gì trường đoản cú tôi, nhưng yêu cầu tôi thông báo một tháng trước lúc ly hôn. Cô ấy yêu ước rằng trong một tháng đó, cả hai công ty chúng tôi phải nỗ lực để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Tại sao cô ấy giới thiệu khá solo giản: con trai của cửa hàng chúng tôi sẽ tất cả kỳ thi của bản thân mình trong một tháng tới với cô ấy không muốn làm nó phân trọng tâm với cuộc hôn nhân tan tan vỡ của chúng tôi.Tôi bao gồm thể đồng ý được đk này. Tuy vậy cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế thế, cô ấy yêu cầu tôi ghi nhớ lại phương pháp mà tôi đã gửi cô ấy vào ra chống cô dâu trong thời gian ngày cưới của bọn chúng tôi. Cô yêu cầu hằng ngày trong thời gian một mon tới tôi đề nghị đưa cô ấy thoát khỏi phòng ngủ của cửa hàng chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ sẽ giúp đỡ cho đông đảo ngày ở đầu cuối của shop chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi đành đồng ý chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy ấy.Tôi đang nói với Jane về đk ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười cợt to và cho rằng đó là 1 trong những yêu cầu ngu xuẩn. Bất kỳ vợ tội bao gồm mánh khóe gì, cô ấy tất cả phải đương đầu với bài toán ly hôn, Jane nói một phương pháp khinh bỉ.

Bạn đang xem: Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh


*

Vợ tôi với tôi đã không đụng đụng gì về thể xác kể từ lúc ý định ly hôn của tôi được diễn đạt một bí quyết rõ ràng. Vì vậy, lúc tôi bế cô ấy vào trong ngày đầu tiên, cả hai shop chúng tôi tỏ ra hơi lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay với theo sau chúng tôi: cha đang bế người mẹ trên tay của mình. Khẩu ca đó của đàn ông mang lại mang đến tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ mang đến phòng khách, kế tiếp đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt với nói vơi nhàng, đừng nói với con trai của họ về câu hỏi ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy tất cả chút nào đó đổ vỡ. Tôi để cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó hóng xe buýt để đi làm. Tôi lái xe 1 mình đến văn phòng.Vào ngày thứ hai, cả hai shop chúng tôi đã hành động thuận lợi hơn. Cô ấy phụ thuộc vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác bên ngoài của cô ấy. Tôi nhận biết rằng tôi đã không nhìn người thiếu phụ này một cách cẩn trọng trong một thời gian dài. Tôi nhận biết cô ấy không thể trẻ nữa. Bao hàm nếp nhăn bên trên khuôn khía cạnh của cô, mái đầu cô sẽ ngả màu sắc xám! Cuộc hôn nhân gia đình của shop chúng tôi đã rước đi các thứ của cô ấy ấy. Trong một phút, tôi từ bỏ hỏi tôi đã làm được đều gì đến cô ấy.Vào ngày vật dụng tư, lúc tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm xúc một cảm xúc thân mật trở về. Đây là người thiếu phụ đã bao gồm mười năm phổ biến sống cùng với tôi. Vào trong ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân thiện của cửa hàng chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi dường như không nói cùng với Jane về câu hỏi này. Vấn đề bế bà xã tôi đã trở nên dễ dãi hơn khi thời hạn một tháng dần trôi qua. Có lẽ rằng mỗi ngày đều rèn luyện như vậy đã có tác dụng tôi trở phải khỏe hơn.Một buổi sáng, cô ấy sẽ lựa chọn kỹ lưỡng những đồ nhằm mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một cỗ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở buộc phải rộng hơn. Tôi bỗng dưng nhiên nhận ra rằng cô sẽ quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã tiện lợi hơn.Đột nhiên điều đó như một cú tiến công vào tôi ... Cô ấy đã cần chôn che nhiều khổ sở và nỗi đắng cay trong tim. Một phương pháp vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.Lúc này nhỏ trai cửa hàng chúng tôi chạy mang đến và nói, cha à, mang lại giờ bế bà bầu ra rồi. Đối cùng với thằng bé, việc thấy cha mình bế bà bầu mình trên tay sẽ trở thành một phần thiết yếu hèn trong cuộc sống đời thường của nó. Bà xã tôi ra hiệu cho con trai của công ty chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi bởi sợ rằng tôi bao gồm thể chuyển đổi quyết định của mình ở phút sau cuối này. Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, cách từ chống ngủ, ngang qua phòng khách, và trải qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng với tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, y hệt như vào ngày cưới của chúng tôi.Điều làm tôi ai oán là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào trong ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong tầm tay của tôi, tôi lại khó hoàn toàn có thể cất được bước chân. Bé trai chúng tôi đã đi mang đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt với nói rằng, anh đang không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta ddax không còn sự thân mật. Tôi lái xe mang lại văn phòng .... Nhảy thoát khỏi xe thật cấp tốc mà không nên khóa cả cửa ngõ xe. Tôi sợ bất kể sự chậm chạp nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đang nói với cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh gồm bị nóng không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không còn ly dị. Cuộc sống đời thường hôn nhân của anh có lẽ rằng đã tẻ nhạt vày cô ấy cùng anh không review cao những cụ thể của cuộc sống đời thường chung, chứ chưa hẳn vì bọn anh đã mất yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào vào nhà vào trong ngày cưới, tôi đang bế cô ấy như vậy cho đến khi chiếc chết li tán anh với cô ấy. Jane bên cạnh đó choàng tỉnh. Cô ta mang lại tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa ngõ lại và bật khóc. Tôi xuống lan can và tài xế đi. Trên tiệm hoa mặt đường, tôi cài một bó hoa cho bà xã tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi đa số gì bên trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh đã bế em thoát khỏi phòng vào từng sáng cho đến khi dòng chết biệt li đôi ta.Tối hôm đó, tôi về mang lại nhà, với hoa tay tôi, và nụ cười nở bên trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vk tôi ở trên nệm - cô ấy vẫn ra đi. Bà xã tôi đã hành động với tình trạng bệnh UNG THƯ trong vô số tháng qua cùng tôi vẫn quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy ao ước ngăn tôi khỏi ngẫu nhiên phản ứng gì tiêu cực từ đàn ông của bọn chúng tôi, vào trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn cùng nhau - Ít nhất, trong con mắt của con trai của shop chúng tôi - Tôi là 1 trong những người ông xã đầy tình ngọt ngào ... .Các đưa ra tiết nhỏ dại trong cuộc sống của khách hàng thực sự là đặc biệt quan trọng trong một mọt quan hệ. Nó không hẳn là biệt thự, xe cộ hơi, tài sản, hay tiền vào ngân hàng. Hồ hết thứ đó tạo ra một môi trường tiện lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng phiên bản thân chúng không thể mang đến hạnh phúc cho việc đó ta.Vì vậy, hãy dành thời hạn để trở thành bạn bè của người một nửa bạn đời của chúng ta và tạo nên nhau hầu hết việc nhỏ tuổi mà bao gồm xây dựng được sự thân mật. Hãy bao gồm một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!


*

Nếu các bạn không chia sẻ bài này, chẳng có điều gì xảy ra với bạn.Nếu chúng ta chia sẻ, chúng ta cũng có thể sẽ cứu vớt vãn được một cuộc hôn nhân nào đó. Nhiều người gặp gỡ thất bại trong cuộc sống là những người dân không nhận thấy họ đã đi đến gần với thành công thế nào lúc họ đưa ra quyết định bỏ cuộc
Hãy nhớ là tình yêu là hầu như thứ quý báu nhất trong toàn bộ các kho báu. Nếu không tồn tại nó bạn sẽ chẳng gồm gì, và nếu bao gồm nó bạn có tất cả mọi thứ. Tình cảm không khi nào mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đang trở thành tro bụi. Cũng như mùi thơm của gỗ bọn hương không lúc nào mất đi, trong cả khi nó đã bị nghiền nát, tựa như như vậy nền tảng của tình thương là linh hồn, nó ko thể hủy diệt và sống thọ mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thương thì ko bao giờ(ST)

“Lúc cưới nhau, anh đã bế em trên 2 tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em gồm một yêu mong là anh nên bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng từ giờ mang lại ngày chúng ta ly hôn"...


Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ bên trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của bọn chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa phụ nữ ra khỏi xe bên trên đôi tay của mình. Vì vậy, tôi đã bế phái nữ vào nhà. Thời điểm đó, bạn nữ là một cô dâu tròn trĩnh cùng e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.
Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi bữa sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: cửa hàng chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình shop chúng tôi mỗi thời gian một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai công ty chúng tôi suy giảm dần.
Vợ tôi là một công chức công ty nước. Mỗi sáng shop chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau với hầu như về nhà cùng một lúc. Con công ty chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân gia đình của chúng tôi nhìn bề ngoại trừ hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ghen tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi núm không ngờ...
Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Trái tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi sở hữu cho cô ấy.
Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông tất cả sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi shop chúng tôi mới cưới, thiếu phụ nói: "Mẫu đàn ông như anh, lúc thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng bởi dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã ko thể cưỡng lại chủ yếu mình.
Kéo tay Dew sang trọng một bên, tôi nói: “Em đi cài mấy món đồ nội thất nhé? Anh tất cả vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi bởi tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay trong khi ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong trái tim trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.
Nhưng tôi nhận ra cạnh tranh mà mở lời với vợ về chuyện này. Mặc dù tôi bao gồm đề cập nó một giải pháp nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.
*

Công bằng nhưng nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong những lúc tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường kết thúc sớm. Sau đó, cửa hàng chúng tôi cùng coi TV. Ko thì, tôi lại thơ thẩn mặt máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là phương pháp tôi thư giãn.
Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ có tác dụng gì?”. Cô ấy chú ý chằm chặp tôi phải đến vài ba giây nhưng không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một vật gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không tưởng tượng được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một lúc biết rằng tôi đang nói tráng lệ về chuyện đó.
Lúc vợ tôi bước vào phòng làm cho việc của tôi ở doanh nghiệp thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên cấp dưới ở văn chống tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm cùng cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như bao gồm nghe phong phanh vài lời láng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.
Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng thông thường sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.
Khi vợ tôi dọn lên trên mâm chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh tất cả điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.
Tôi lại quan sát thấy nỗi đau vào đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một phương pháp thật nhẹ nhàng.
Cô ấy tỏ ra không nặng nề chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi kị trả lời câu hỏi của cô ấy. Dòng gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi cùng hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.
Đêm đó, công ty chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi cực nhọc đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì chưng trái tim tôi đã nghiêng về Dew.
Trong trung tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe cộ hơi với 30% cổ phần trong công ty tôi. Quan sát lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ bình thường sống với tôi suốt mười năm ni bỗng trở đề nghị xa lạ chỉ vào một ngày. Nhưng, tôi ko thể rút lại những lời đã nói.
Cuối cùng, điều tôi mong mỏi đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần đến tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở buộc phải rõ rệt với mạnh mẽ.
Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm cho việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình với ngủ tiếp.
Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải mang lại cô ấy thời gian một tháng trước khi chủ yếu thức ly hôn; với trong thời gian một mon đó, công ty chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Nguyên nhân chỉ đơn giản vì: mon sau con trai của công ty chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân gia đình của cửa hàng chúng tôi đổ vỡ.
Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi tất cả thể ngửi được hương thơm hương từ áo khoác bên ngoài của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ quan tâm của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không thể trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn bên trên gương mặt của nàng.
Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ko kể kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư lúc tôi nâng cô ấy lên, tôi bao gồm cảm giác công ty chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít với tôi đang ôm người yêu trong khoảng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.
Đến ngày thứ năm với thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài ba thứ, như thế nào là cô ấy để chiếc áo sơ ngươi vừa ủi ở đâu, làm sao là tôi phải cẩn thận hơn trong khi nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở đề nghị mạnh mẽ nhiều hơn.
Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Tất cả lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm cho tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không hề khó nữa”.
Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm kiếm ra chiếc đầm nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng té ra cô ấy đã ốm đi đề xuất tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.
Đúng lúc đó, thằng con shop chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như chú ý thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu vào cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu đến nó lại gần với ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vị sợ rằng mình sẽ ráng đổi quyết định vào phút chót.
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ chống ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một biện pháp nhẹ nhàng cùng tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như shop chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì chưng vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.
Vào ngày cuối cùng, tôi thấy rất khó có thể có thể cất bước lúc ôm cô ấy trong tầm tay. Con trai cửa hàng chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em ý muốn anh sẽ ôm em vào tay đến bao giờ chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt cùng nói: "Cả em với anh đã ko nhận ra rằng cuộc sống của bọn chúng mình từ lâu đã thiếu vắng vượt nhiều những thân mật, gần gũi".
Tôi phóng ra khỏi xe cộ thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh ko thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.
Cô ấy ghê ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ tất cả thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh bao gồm lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận trả giá trị của những điều nhỏ bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì chưng anh và cô ấy không hề yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh đến anh một đứa con, phải anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Do vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Xem thêm: Đăng Ký Địa Chỉ Google Maps Cho Doanh Nghiệp Phần 1, Đưa Địa Chỉ Doanh Nghiệp Lên Google Maps


Dew như choàng tỉnh. Cô ta mang lại tôi một loại tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại với khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang cùng lái xe đến thẳng công ty. Lúc đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà lại vợ tôi yêu thương thích. Cô bán sản phẩm hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười cùng viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi bọn họ già”.