Thật ra cơ mà nói, bản thân không yêu thích đọc ngôn tình Trung Quốc. Thể nhiều loại hay đọc lại thiên một chút ít không về tình yêu nam cô bé sướt mướt chẳng hạn như Haruki Muzakami giỏi “Bay trên tổ chim cúc cu”. Đầu tiên, khi học tiếng Hoa giáo viên đã nói một câu “Có tè thuyết ngôn tình lãng mạn trung hoa thì đốt đi”, không khỏi bao gồm chút thấy bi đát cười. Thật ra mà lại nói, truyện nào thì cũng là truyện, tiểu thuyết tình yêu nào cũng là tè thuyết tình yêu. “Đồi gió hú” lại không phải ngược tâm, “Tiếng chim hót trong vết mờ do bụi mận gai” chưa hẳn cũng quá nhức lòng và Jane Austen cũng toàn hầu hết thứ khiến người ta mơ mộng sao? Kim Dung ngoài chiêu bài võ công thì cũng tình tứ lung tung nhưng viết truyện đấy thôi. Nói như thế, không tồn tại nghĩa mình đánh giá tác phẩm bom tấn ngang khoảng “ngôn tình Trung Quốc” nhưng bỏ thời gian tìm hiểu một chút thì cũng rất có thể gọi là đáng.

Bạn đang xem: Review anh có thích nước mỹ không

Thời gian mình biết đến ngôn tình lần đầu tiên là cấp cho 3, cơ hội ấy nổi tiếng hai fan (hoặc vì chưng chỉ biết mỗi nhị người): Tân Di Ổ cùng Tào Đình. Cảm giác chung, mình muốn Tân Di Ổ hơn. Đến nay vẫn không đọc qua sách của ai khác yêu cầu không có không ít so sánh bình luận. Vừa giỏi khi hiểu “Anh tất cả thích đất nước mỹ không?” với “Hóa ra anh vẫn sinh sống đây” lại là mới chia tay fan yêu. Nói cầm nào nhỉ, so với một đứa chỉ từng mê man mê Nguyễn Nhật Ánh thì thể một số loại này tất nhiên mới mẻ. Hơn hết, so với một đứa học viên ở tuổi tình cảm cái gì cũng đẹp, cũng buồn, cũng khổ, nói đúng ra là mộng mơ mơ mộng thì ngôn tình không phải là sàng lọc tồi. Bạn học si mê, mình cũng si mê, lũ nam nhi còn a dua nhau đọc “Chết sập bả rồi!” nữa chứ.

Theo lời người mình thích từng nói thì “Ngôn tình không phải không tồn tại đạo lý”, chỉ không giống là đạo lý năm kia đọc được rất nhiều khác cùng với đạo lý trong năm này cảm nhận. Khác như thế nào thì cũng không biết mô tả sao cho phải, chỉ thấy là vẫn qua rồi lúc “xem dứt không tất cả hậu làm trọng tâm trạng xấu đi vài ba phần”. ít ra là coi One Day đỡ than trách hơn chút.

Bây giờ tình cờ đào tuyển mộ viết về hai cỗ này tất nhiên là có lý do. Nhiều phần là bởi vì luyện nghe Audio Book bằng bản tiếng Hoa. Đến bây chừ vẫn cảm thấy “Anh có thích nước mỹ không?” hơi hay, bởi thích lối hành văn của Tân Di Ổ dịp này, và cũng vì chưng nội dung chưa đến nỗi xa cách tận phương trời nào. Thêm nữa, dĩ nhiên là “có chút đạo lý”.

“Hóa ra anh vẫn ở đây” thì khác hơn một chút, cảm thấy phương pháp viết không hay, bao gồm chút sườn lưng chừng. Tuy nhiên đổi lại, truyện này nhẹ nhàng, con gà bông, đọc thư giãn giải trí tốt. Đặc biệt, phù hợp nam thiết yếu lẫn thanh nữ chính.

Truyện Tân Di Ổ mình gọi được kha khá, đúng đắn là nhân vật sống cùng 1 thời điểm với có tương quan với nhau, nhập nhằng nhưng mà cũng nhờ đó mà thú vị. Giống hệt như Lâm Tĩnh bao gồm quen bốn Đồ Quyết của “Anh sẽ ngóng em trong hồi ức”, sơn Vận Cẩm hẹn hò Ngô Giang, Phong Lan – Ngô Giang là bằng hữu họ, etc.

Nói về “Anh bao gồm thích đất nước mỹ không?”

Thật ra cốt truyện rất 1-1 giản, nhân đồ dùng cũng giản đơn. Không tồn tại tổng tài, không có mỹ thanh nữ quyền quý, không có ngược đi ngược lại. Nhưng lấp trên này vẫn là thổn thức, là đau lòng, là day dứt. Truyện năm được Triệu Vy ra tay đạo diễn, mình đã rất mong chờ. Tuy nhiên đạt đến kỳ vọng còn xa lắm, mà lại không thể lắc đầu là lột tả tương đối tốt, với những người chưa khi nào đọc qua sách, có lẽ rằng ít gồm lời phàn nàn. Điều mình đang có nhu cầu muốn ở phiên bản điện hình ảnh vẫn là hoàn thành mở, biên kịch mang lại Trần Hiếu thiết yếu một cơ hội. Trong sách thì không phải như thế, nai lưng Hiếu thiết yếu rốt cuộc vẫn trắng tay.

Nội dung không tồn tại nam thiết yếu cũng không có nam phụ, nửa đầu là nai lưng Hiếu Chính, tưởng chừng như mỹ mãn rồi thì sau lại là Lâm Tĩnh. Cả hai bạn cùng rời bỏ Trịnh Vi, sau cùng cô chọn người đầu tiên, tín đồ mà cô chờ đợi cả đời – nuốm vì bố năm. Xét về chế tạo hình nhân vật, Tân Di Ổ cũng ko xây dựng rực rỡ lắm. Họ cũng chỉ thông thường thôi, ấy vậy mà vẫn đang còn cái hay của sự việc bình thường. Đọc truyện để lôi cuốn chút cảm thông sâu sắc hóa ra tốt. Tình yêu cơ hồ nước là chẳng tất cả kẻ thua fan thắng, ai có hạnh phúc của người đó, chỉ bởi thế mà thôi.

Có một đoạn khiến cho mình nhớ siêu lâu, không biết có đúng mực không, đó là lúc Trịnh Vi kể mẩu truyện thế này: “Em đã từng có một nhỏ gấu bông, em khôn xiết thích nó, đi đâu cũng cấp thiết thiếu. Lúc mất nó, em cấp thiết ngủ được. Để rồi một ngày tìm lại được, em lại quên đi, em phân biệt mình đã quá tuổi cần đồ nghịch rồi”. Lúc đó mình đã nghĩ, chắc rằng tình cảm cũng vậy. Như vương Gia Vệ từng nói vào Trùng Khánh Sâm Lâm “Cái gì cũng có hạn sử dụng”. Tình cảm cũng có hạn sử dụng, thời gian trôi qua rồi, nó lại hết. Một khi vẫn hết, nó không còn giá trị. Mặt hàng ăn đã có lần rất ngon, quá hạn sử dụng rồi cũng đề xuất vứt.

Lúc đó bắt đầu mình phân chia tay tín đồ yêu, bi thảm lên ai oán xuống. Để sau đây nhìn lại, chỉ cười khẩy một cái: “À, thế ra cũng qua dòng tuổi đó rồi”.

Đừng vội review Lâm Tĩnh tốt hơn, trằn Hiếu Chính tốt hơn xuất xắc ai xứng đáng để có được tình thân hơn. Vốn dĩ, khi yêu “xứng đáng” hay không nói ra thật khôn cùng nực cười. Yêu thương là yêu, là sự việc lựa lựa chọn của mỗi người, nói white ra chữ “xứng đáng” chẳng cần thiết hay say mê hợp. Chỉ gồm điều, Trịnh Vi chọn chưa phải là nai lưng Hiếu Chính, tất nhiên vẫn cảm thấy có chút xót thương.

Đi tuyến phố riêng của bản thân mình ắt hẳn không có gì sai. Vày anh nói đúng “Một ngày nào kia em nên hiểu rằng, ai cũng phải lo cho bản thân bản thân trước. Anh thì cấp thiết yêu em với nhì bàn tay trắng”. Đó chưa hẳn là sai, nhưng là thực tế. Ai cũng biết china khắc nghiệt, search việc không dễ dàng, huống hồ è Hiếu Chính không hẳn được sinh trưởng cuộc sống thường ngày sung túc đầy đủ đầy. Con bạn vốn dĩ không thể tin yêu vào tình yêu, do cũng không ai biết tình yêu lúc nào sẽ kết thúc. Cũng không ai có lẽ họ ở cùng mọi người trong nhà suốt đời như ý mà không quay sang trách bạn kia làm lỡ mất cơ hội của mình.

Điều tốt nhất trách được, có lẽ họ không đúng thời điểm.

Bởi lẽ nội dung đối kháng giản, mà Tân Di Ổ yêu cầu mang các lời từ sự, phải để vào đó tương đối nhiều tâm tư. Bởi vì lẽ này mà câu chuyện ngọt ngào và lắng đọng hơn một chút, sâu sắc hơn một chút.

Tân Di Ổ có nói, nai lưng Hiếu Chính cũng trở thành có fan cho mình, dù bạn đó không phải yêu sâu đậm nhưng nhất quyết sẽ cân xứng với anh. Đọc truyện Tân Di Ổ mới thấy, “trong tim ai ai cũng có một tòa mến thành”, bao gồm một fan để mình mãi chờ đợi và để trong lòng, mang lại được hay không thì đề xuất còn tùy duyên. Trằn Hiếu chủ yếu đến bạn dạng thân còn không cảm giác an toàn, làm sao có thể bảo đảm niềm tin nơi tín đồ khác.

Cũng vì vậy mà trong số các mẩu chuyện đã gọi qua, mình vẫn tuyệt vời sâu dung nhan với “Anh bao gồm thích nước mỹ không?”

Nói qua về phiên phiên bản điện ảnh, Triệu Vy rất có thể cho là bỏ rất nhiều tâm huyết. Lối dựng tốt, diễn viên dù bị than phiền nhiều dẫu vậy cũng ko tệ, chỉ có điều mình không đam mê Hàn Canh. Lâm Tĩnh và Trần Hiếu chủ yếu đều thuộc mẫu tín đồ trầm tứ ít nói, dẫu vậy Lâm Tĩnh chắc rằng cần già dặn một chút, ngược lại Triệu Hưu Đình lại già dặn vượt nhiều. Mà lại Triệu Hựu Đình không phải lột tả ko tốt, chỉ gồm điều khá thiếu thư sinh. Nguyễn Nguyễn chưa hẳn thần tiên mỹ nữ, nhưng rõ ràng là tất cả khí chất, đáng yêu hơn người. Trịnh Vi vốn chỉ là “đáng yêu dễ thương, ngũ quan hầu hết đặn” đề nghị không phải yên cầu quá các về nhan sắc.

Tóm lại, “Anh bao gồm thích nước mỹ không?” gọi một lần cũng xứng đáng. Dòng kết không đánh giá được là tất cả viên mãn xuất xắc không, vày Tân Di Ổ đã hiểu rõ một vụ việc “viên mãn của tín đồ này là xấu số với kẻ khác”. Đối với Lâm Tĩnh là tất cả hậu, đối với Trần Hiếu đó là quá tàn nhẫn.

Lại cho “Hóa ra anh vẫn ngơi nghỉ đây”.

Muôn người không thích nàng chính, mình lại ngoại lệ. Đơn giản do tính phương pháp mình tương đương Tô Vận Cẩm, cân nhắc cũng giống Tô Vận Cẩm. Điều mình cảm nhận được xuyên suốt khi đọc chính là “Khi yêu đặc trưng nhất vẫn luôn là tự trọng”, làm người bản thân không thể không có tôn nghiêm.

Trên đời này có vài nhiều loại người; một là theo đuổi không nên so đo từ trọng, tình yêu là tất cả, đã yêu thì trực tiếp thắn mà yêu, y như nhân thứ của Krystal vào Prison Playbook bao gồm nói “Em ưa thích anh ấy các như thế. Vì sao phải làm cho cao nữa chứ?”; nhị là giống như Tô Vận Cẩm, mất sự trường đoản cú tôn bản thân coi như mất tất. Trình Tranh cùng Tô Vận Cẩm là nhì thái cực trái ngược nhau; gia cảnh, tính cách, nước ngoài hình, để ý đến đều rất khác nhau.

Nói một chút ít về chế tác hình nhân vật. Tân Di Ổ xây dựng đa số nhóm nhân đồ gia dụng rất điển hình trong ngôn tình làm việc truyện này. Đầu tiên là mô-tuýp Lọ Lem thường thấy; một cô gái bình thường cùng quý ông trai quá trội xuất sắc ưu tú vô thuộc hoàn mỹ, vì cuộc sống bình im không gì không thể download rồi vì fan mà một cái lướt đôi mắt cũng tiết kiệm chi phí với mình khiến cho thất điên bát đảo. Nhân vật phụ như Thẩm Cư An chưa phải là hãn hữu thấy, kiểu tín đồ “rất gần tuy nhiên lại khôn cùng xa”, đúng nghĩa tuyệt vời – bởi quá hoàn hảo nhất mà tạo cho tất cả những người ta cảm giác mờ nhạt, lại có nào đó hơi kinh ghê người; thuộc dạng để nữ giới rung đụng và làm cho tình đầu nhưng vị thiếu “phản ứng” mà dễ làm fan ta quên mất. Thẩm Cư An tương tự như Tô ưa thích của “Trước là xấu xa sau là quân tử”, là sơn Á Văn trong “Chết sập bẫy rồi!” tốt Tô Kỷ vào “Phấn hoa lầu xanh” (cái này còn có hơi chút khập khiễng) (Chà! Chàng nào thì cũng họ Tô!). Tuy nhiên, chắc chắn là là Thẩm Cư An không phù hợp với Tô Vận Cẩm, anh vượt “tối”, quá nhiều uẩn khúc, giống như viên ngọc khảm – chú ý thì đẹp, mang lại gần chỉ thấy lạnh. Đọc “Ánh trăng không hiểu biết nhiều lòng tôi” sẽ biết, Thẩm Cư An vốn không hẳn người đối chọi giản.

Như từ đầu mình vẫn nói, lối viết không có gì đặc sắc, nặng hơn là kém chiều sâu với tính hấp dẫn, tuy vậy lại phù hợp nam thiếu nữ chính. Chuyện của mình không ông xã chéo, bi kịch, lằng nhằng. Chuyện của họ dễ dàng và đơn giản chỉ là tình yêu.

Trình Tranh thì trẻ con con, vạn vạn như một người con nít. Nói lẽ ra là “ngây thơ” và đối kháng thuần. Ngây thơ cho thẳng thắn, bộc trực, đánh Vận Cẩm còn đề xuất nói rằng Trình Tranh là một trong “tấm pha lê trong suốt, vật gì cũng hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua được”. Tô Vận Cẩm thì khác; vui, buồn, yêu, hận tuyệt nhất nhất chỉ tỉnh bơ như một. Nói gì thì nói, Trình Tranh yêu là yêu tính biện pháp Tô Vận Cẩm, phải nếu lòng cô âm ỉ thế nào cũng không thể tấn công mất phiên bản thân mình; đưa sử cô là người yêu hận viết ngoại trừ mặt, chuyện gì cũng thẳng thắn phân trần thì đối với người như Trình Tranh chắn chắc rất nhiều thứ vẫn bung bét sớm.

Nói về cái “tự trọng trong tình yêu”, “tự tôn của phiên bản thân” thì rõ rắc rối. Nhưng lại dù sao thì mình vẫn gật đầu đồng ý cách có tác dụng của đánh Vận Cẩm. Yêu là không dựa dẫm, yêu thương là chừa cho chính mình đường lui. Mặc kệ đối phương gồm đáng tin mang lại mức nào thì cũng không đần ngốc trao toàn bộ chỉ nhằm khi xoay đầu lại chẳng gồm gì. Trong mọt quan hệ, tối thiểu là còn hoàn toàn có thể đường hoàng ngửng mặt, đứng bên trên một vị trí cùng fan kia.

Tô Vận Cẩm nói đúng, lý do người thất bại kém hơn đề nghị là tín đồ chịu thiệt. Không ai nói rằng “Trình Tranh may mắn được yêu tô Vận Cẩm” cơ mà là “Tô Vận Cẩm may mắn được Trình Tranh yêu”. Rõ ràng là không cho những người khác một sự lựa chọn. “Tôi dù là cỏ hoang ven đường thì cũng sáng sủa vươn bản thân là độc nhất” – Yêu là sự việc lựa chọn của từng người, được người mình lựa chọn yêu là may mắn của cả hai, vì sao lại minh bạch chỉ vì những thiết bị khác. Trình Tranh không còn lần này đến lần kia trách Vận Cẩm ích kỉ, ko nghĩ cho những người khác, tuy thế anh cũng đâu không giống gì. Theo xua đuổi không mỏi mệt, bảo người ta mang đến Bắc Kinh mà lại không hỏi “Em vẫn muốn đi cùng anh không?”, từ trên đầu đến cuối Vận Cẩm vẫn lí trí, ích kỉ, suy nghĩ cho bản thân mình. Thà do đó cũng tốt, Trình Tranh nỗ lực là đưa ra quyết định của anh, cả hai xuất xắc nhiên không nợ nhau chuyện gì.

Nói về Trình Tranh, chưa phải mình không thích. Nói ghét hình tượng “đẹp trai, tài giỏi, thông thường tình gồm pha chút (hay hết sức nhiều) sự trẻ con” thì chả không giống nào tự vả vào phương diện mình. Tuy vậy Trình Tranh yêu các quá, yêu mang lại mức khiến người ta như đi trên băng mỏng, biến chuyển tình yêu thành “gánh nặng” lúc nào ko hay. Trù trừ có ai gọi manga Hana Yori Dango/Vườn sao băng/Con đơn vị giàu ko nhỉ? Trình Tranh khá như là Tsukasa ấy, chỉ tất cả trắng – đen, không có xám, sinh sống chỉ duy mặt đường thẳng, không có đường cong.

Ai lại nói tô Vận Cẩm không yêu anh, một tín đồ đầy tự trọng như sơn Vận Cẩm mà buộc phải oằn sống lưng lo bài toán nhà, chu toàn phần lớn thứ chỉ nhằm hầu hạ người đàn ông “chưa động móng tay bao giờ”. Ví như tình yêu là sự san sẻ thì Trình Tranh lại thiếu hụt – nếu không muốn nói là không thể có khái niệm. Anh vốn dĩ 1-1 giản, chỉ suy nghĩ yêu thôi là đủ, chỉ nghĩ không còn long (theo phương pháp riêng của mình) là rất có thể khiến người yêu toại nguyện.

Và mang lại cuối cùng, tô Vận Cẩm vẫn một mình, có tác dụng lá cỏ hoang độc nhất cùng vươn mình, từ bỏ sinh tồn, tự sinh sống tiếp. Nhưng bao gồm một điều nghỉ ngơi Tô Vận Cẩm, chính là vì tôn kính tự trọng của phiên bản thân rất nhiều mà lại quên mất tự trọng của fan còn lại. Vì thế nên tạo thành mối nghi vấn ở Trình Tranh, tạo nên cảm giác không bình an nơi anh. Tình cảm là 1 trong thứ, giả dụ đã cố gắng quá những để gìn giữ, chắc hẳn rằng là sắp đến vỡ tung rồi. Điều này Trình Tranh không hiểu, cô xuất phát từ sự từ ti của chính mình. Tô Vận Cẩm từ biết rằng phiên bản thân không là gì là gì để khiến cho người ta yêu thích tâm, cô ý thức được rằng kế bên kia có bao nhiêu thứ khiến cho anh cụ đổi; vì chưng vậy đề xuất tự yêu mang mình trước, đến khi Trình Tranh đi rồi cũng không phải níu giữ nữa.

“Hóa ra anh vẫn nghỉ ngơi đây” được viết hai bản, bạn dạng hai được xuất bản với mẫu thời gian trọn vẹn đi ngược. Nói về nội dung không không giống nhau là mấy, nhưng có lẽ rằng Tân Di Ổ muốn tuyệt đối hóa hình tượng nhân vật cần dựng lại tất cả không một lốt tì. Mình thích bản mới rộng một chút, khoảng thời hạn trung học được diễn giải ví dụ hơn, mẫu Trình Tranh vốn đang ngỗ ngược lại càng ngỗ ngược hơn. Bản sau nắm rõ một điều, rõ ràng cân nhắc hai người khác nhau, cấp thiết dung hòa được, bí quyết duy độc nhất vô nhị là bạn này yêu cầu vì bạn kia mà cố gắng đổi. Nhưng tình tiết câu chuyện đúng theo lý, đáng yêu hơn nhiều.

Nói về phim, phiên bản điện ảnh mình sẽ xem qua, truyền hình vẫn chưa thưởng thức. Cả hai số đông dựa theo ngôn từ của phiên bản sau. Thừa nhận xét về bản điện ảnh, theo phương diện khách hàng quan cơ mà nói – là quá tệ. Trình Tranh của Ngô Diệc Phàm cảm thấy không được cứng cỏi, cảm thấy không được trẻ con, không được phần bá khí. Ngược lại, giữ Diệc Phi lại quá xinh tươi (so với Vận Cẩm là bạn “quẳng lượn phố soi kính lúp cũng không tìm thấy”), may dựa vào diễn xuất cũng khá, sản xuất hình cũng gần với nguyên tác nên có thể xem là “vớt vát” được một chút. Con đường nhân đồ gia dụng phụ mặc dù không mở ra nhiều tuy vậy Thẩm Cư An, Chu Tử Dực, Tống Minh, khỏe mạnh Tuyết cùng Mạc Úc Hoa lại được sàng lọc ổn hơn. 1 phần mình cảm thấy tác động khá nhiều chính là diễn xuất của Ngô Diệc Phàm, nội chổ chính giữa Trình Tranh không hẳn vô cùng tinh vi nhưng lột tả bên phía ngoài cũng chẳng được phần nào. Nói chung, mình vẫn mong muốn sẽ gồm một phiên bạn dạng khác giỏi hơn, giỏi hơn.

Điều quan trọng là Tân Di Ổ tuy kết thúc còn chút lở dở, tuy vậy cũng xong tâm nguyện bạn xem ở bộ “Chúng ta” khi viết rằng sơn Vận Cẩm ở đầu cuối cũng đã tất cả thai qua lời Trịnh Vi (Tội nghiệp Vận Cẩm bắt buộc chăm hai người con nít, đứa cơ lại quá to đầu). Vậy nên kết thúc được hotline là 100% viên mãn. (Một điều hiếm thấy ngơi nghỉ truyện của Tân Di Ổ).

Cảm nhận của mình về nhị truyện không hẳn là ngắn, nhưng lại cũng ko là sâu sắc. Bởi thực sự ngôn tình đối với mình nhưng mà nói khá vô thực, có một ít mông lung cùng được dựng nên trong bối cảnh gần như là nhau. Nói tới day dứt, quả thực vẫn mê say cái gì đó giống One Day tốt Brokeback Mountain hơn, còn so về nội tâm nhân đồ thì lại thích kiểu lột tả của chú ý Nguyễn Nhật Ánh hơn nhiều.

Dù sao thì ngôn tình cũng là một cái gì đấy rất thơ với văn, tò mò một số chưa hẳn là ko đáng, xét về phương diện giải trí chưa hẳn là tồi.

Về một mặt khác, mình nội trọng tâm là bạn thích ngược, ham mê ngược tới ngược lui rộng là hiểu truyện phẳng lặng chỉ phần đa phân đoạn toàn tị tuông nhăng cuội và đáng yêu và dễ thương tình cảm của lứa đôi nam nữ, nên chắc hẳn rằng lựa chọn Tào Đình tuyệt Tân Di Ổ chưa hẳn là dở. Chỉ gồm điều, hiện nay lại qua lúc mình đang có nhu cầu muốn đọc ngôn tình 5 năm mất rồi, nên có lẽ rằng chỉ dừng lại ở đây thôi.

Anh bao gồm thích nước mỹ không? là trong những tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc thứ nhất mà tôi đã đọc. Đây thực sự là một trong tác phẩm rất gồm sức hút, mà sức hút của nó là đến từ cái thực tiễn trong câu chuyện. Tân Di Ổ rước lại cho người đọc khám phá những thước phim về thanh xuân, tuổi trẻ và tình yêu của các nhân thiết bị chính, nhưng lại là dựa trên câu từ, lời kể bình thản mà hiện tại thực mang lại vô cùng.Mình đang đọc tòa tháp này 3 lần, cùng nó vẫn thành một trong các 5 cuốn truyện ngôn tình mà mình muốn nhất, càng phát âm mình bắt đầu càng có thể hiểu rõ rộng về những chân thành và ý nghĩa là tác giả gửi gắm qua gần như câu chữ tưởng chừng như chẳng gồm gì quan lại trọng.

Trịnh Vi, nữ giới chính, một Ngọc diện đái Phi Long bạo gan, nhiệt độ huyết, trực tiếp thắn, luôn tràn đầy mức độ sống khiến cho ai gặp gỡ cũng sẽ sở hữu được thiện cảm cô gái trẻ này. Thời sinh viên, cô cô bé Trịnh Vi ấy vẫn đang còn những gàn dột, nông nổi với sự gan lì, trải qua sự gọt dũa của thời hạn hay nói cách khác là khi bạn nữ chính trải qua những chuyển đổi và trưởng thành hơn, ta lại thấy được một thư kí Trịnh Vi cẩn thận, chăm nghiệp, vẫn thẳng thắn vẫn nhiệt độ huyết, mà lại đã thẳng thắng, nhiệt huyết theo khía cạnh sắc nhọn và hoàn chỉnh hơn. Thời đại học, Trịnh Vi đã từng có lần quả quyết cùng với Nguyễn Nguyễn- bạn thân của cô nàng rằng : ” Tớ ko khóc, tớ chuẩn bị đánh cược, gật đầu chịu thua” sau thời điểm mối tình 4 năm với nai lưng Hiếu Chính. Câu nói này khiến mình thấy ưa thích Trịnh Vi hơn, dám yêu hết mình, dám chấp nhận. Trước đông đảo thất bại của tình yêu, Trịnh Vi không phải như nhược yếu ớt hay bi lụy.

Một thời họ tưởng rằng mình có thể chết do tình yêu, thực tế tình yêu không thể làm con tín đồ ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào khu vực đau nhất, rồi bọn họ muốn khóc nhưng không thể có nước mắt, họ trằn trọc trăn trở, họ trở phải lão luyện, bọn họ trở đề nghị rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng chưa hẳn là cát, cho dù quấn quýt thế nào cũng không thể cho được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều bắt buộc đi làm.

Trần Hiếu chủ yếu và Lâm Tĩnh, 2 đàn ông trai đặc biệt trong cuộc sống của Trịnh Vi.

Trần Hiếu Chính xuất hiện thêm lúc tuổi trẻ Trịnh Vi tỏa nắng và tươi vui nhất. Trịnh Vi đã bỏ mặc theo xua anh, một nam giới trai lạnh lùng cao ngạo, và rồi họ mang lại với nhau, 4 năm đại học là quãng thời hạn từng khôn xiết đẹp cùng với Trịnh Vi, cô đã trao hết tất cả cho trần Hiếu chính của năm ấy. Sau đó, è cổ Hiếu chính bỏ lại Trịnh Vi nhằm đi Mỹ. Mình không còn thích nhân đồ gia dụng Trần Hiếu Chính, nhưng mà cũng không trách anh ta. Đàn ông luôn cần quý trọng sự nghiệp của mình, điều ấy đúng. “Vi Vi, cho một ngày nào kia em đã hiểu, bé người ai ai cũng phải yêu bản thân trước. Anh thiết yếu yêu em với nhị bàn tay trắng.” Vì thực trạng của mình, dưới sự mong muốn của người mẹ, è Hiếu chính luôn nỗ lực để xây đề xuất một tòa nhà tuyệt vời và hoàn hảo nhất không sai số dù cho là một centimet, cho đến khi anh gặp Trịnh Vi. Anh ta chia ly Trịnh Vi và không cho cô thời cơ để chờ đón nhưng rốt cuộc sau khoản thời gian trở về tự Mỹ, anh ta lại bảo Trịnh Vi đợi anh 3 năm nữa, cuộc đời đàn bà có từng nào cái bố năm để cho anh? vết thương mà lại Trần Hiếu chủ yếu để lại đến trái tim Trịnh Vi không bao giờ lành được, Trịnh Vi yêu thương anh ta, khôn cùng yêu, mà lại một lần là đủ. Bởi vì thế sau này, giữa những mâu thuẫn trong thâm tâm mình, è Hiếu chính không thể nào kiếm tìm lại được đôi tay của Trịnh Vi nhưng mà anh đã từng có lần nắm, cho dù anh có gật đầu đồng ý bỏ lại tất cả thì khi đó đã muộn, cô không còn hào hứng với phần đa thứ kia của anh, còn anh mãi lẩn quẩn trong những thất vọng của mình.

Lâm Tĩnh, chàng trai từ bé dại đã ở mặt Trịnh Vi, người mà cô nàng luôn luôn cho rằng về sau sẽ kết duyên với cô, cùng cũng là bạn đã bỏ đi bặt tăm 7 năm trời ở nước Mĩ, ngừng những mộng mơ tình thơ non nớt trong tâm địa Trịnh Vi. Lí vị để Lâm Tĩnh loại bỏ éo le rộng so cùng với Trần gọi Chính, mối quan hệ của cha mẹ anh và bố mẹ Trịnh Vi khiến cho một bạn già dặn trước tuổi như anh cũng lại hoảng loạn hoang mang. Tân Di Ổ không biểu đạt nhiều ở Lâm Tĩnh, trải qua vài chuyện sau khi chạm chán lại Trịnh Vi, có lẽ sẽ có các bạn đọc nhận định rằng Lâm Tĩnh quá cơ hội,quá xuất xắc tình cơ mà mình lại mê say Lâm Tĩnh hơn nai lưng Hiếu Chính, thậm chí là là ham mê từ lần đầu tiên đọc truyện. Khi anh nhìn thấy sự hạnh phúc của Trịnh Vi khi bên Trần Hiếu chính lúc yêu nhau thời đại học, anh lặng lẽ buông tay; lúc Trịnh Vi đau khổ đau đớn nhất, bạn ôm cô lại là anh. Ở tuổi 26, tín đồ Trịnh Vi cần là một trong những Lâm Tĩnh đĩnh đạc, người dân có bờ vai vững vàng chãi để cô dựa vào, do cô đã và đang mệt mỏi rồi. Trịnh Vi yêu è cổ Hiếu Chính, tuy thế cô có thực sự yêu thương Lâm Tĩnh không? Theo mình nghĩ là có, nhưng cái yêu của Trịnh Vi so với hai người không giống nhau, như chính cô từng ưng thuận rằng cô vẫn tưởng è cổ Hiểu đó là ánh trăng sáng độc nhất vô nhị trong cuộc đời cô, nhưng mà sáng quá, lại khiến cho cô lạnh lẽo, còn cùng với Lâm Tĩnh, anh gắn với loại đèn học màu cam êm ấm trong trí nhớ của cô. Khi đã bước 1 mình quá lâu, Trịnh Vi cũng trở nên cảm thấy cô đơn, một bạn mà phiên bản thân anh ta còn ko cảm thấy bình an như è cổ Hiếu thiết yếu đâu thể đem về thứ mà lại Trịnh Vi đích thực cần. Dù cả hai nam chính đã từng chênh vênh sinh hoạt thời trẻ, tuy thế Lâm Tĩnh đã bất biến trước mà lại chiến thắng, chắc rằng điều này đã làm được báo trước từ bức ảnh chụp Lâm Tĩnh với kiểu cách đĩnh đạc lan ra từ ánh nhìn khi đứng cạnh Trịnh Vi năm 17 tuổi. Mình tin tưởng rằng sự tuyển lựa của Trịnh Vi là chủ yếu xác. Đến cuối thì cuộc sống thường ngày cần không phải có bao gồm mỗi tình thân cuồng nhiệt.

“Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô nàng đều đã từng gặp gỡ Trần Hiếu chính của mình, sau đó mới kiếm tìm thấy Lâm Tĩnh; cơ mà mỗi người lũ ông gần như đã một thời là nai lưng Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành và cứng cáp chín chắn, chúng ta sẽ biến thành Lâm Tĩnh.”

*

Bên cạnh mẩu chuyện về ba nhân đồ gia dụng chính, cuộc sống ngắn ngủi của nhân trang bị Nguyễn Nguyễn cũng còn lại cho người hâm mộ nuối tiếc và xót xa. “Một mối tình kéo dài sáu năm đã để thua thảm trước một tín đồ chỉ chạm mặt sáu lần, số phận gồm sự an bài xích riêng của nó”, đó là số phận của Nguyễn Nguyễn, cô tìm kiếm một cuộc hôn nhân bền chắc để mong muốn che lấp đi mất non trong tình thương của mình. “Năm xưa Nguyễn Nguyễn vất vả mặt đường xa chỉ vì mong được ở bên cạnh người yêu song phút, một lòng chăm sóc cho mối tình son sắt đó bền lâu, liệu đã lúc nào cô nghĩ sẽ có ngày hôm nay? Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ngờ đâu vừa thức giấc giấc mộng, đang đứng sát bên một fan khác” . Đến cuối cùng, trước tình cảm với kẻ đã bạc đãi nhược với cô, cô vẫn chính là một thiếu nữ yếu mềm, chuyến tàu cuối cơ mà cô bước đi đó cướp đi mạng sống của cô, với cả đứa con trong bụng cô nữa. Phù hợp Tân Di Ổ xong nhân đồ Nguyễn Nguyễn là để xong và giải thoát đến cô ? ” Nguyễn Nguyễn, chỉ gồm tuổi xuân của cậu là lâu dài bất hủ”.

Nếu các bạn tiếp tục đọc một vài truyện khác của Tân Di Ổ như ” Ánh trăng thiếu hiểu biết lòng tôi” hay ” Anh sẽ chờ em vào hồi ức” thì đã tìm thấy một số cụ thể nhắc mang đến 3 nhân đồ gia dụng Trần Hiếu Chính, Lâm Tĩnh và Trịnh Vi của sau này sau nữa. Ngoài ra mình cũng nhận thấy rằng, những truyện của Tân Di Ổ, dù là HE cũng vẫn sẽ để lại cho những người đọc cái nào đó bứt rứt, bao gồm chút nặng vật nài thấm dần.

Xem thêm: Bé Giỏi Ngoại Ngữ Với 11 Bài Hát Tiếng Anh Dành Cho Trẻ Em Hay Nhất

Tựa đề ban sơ của truyện là ” khổng lồ our youth that is fading away”, đúng thế, đây là câu chuyện nhưng Tân Di Ổ mang về cho họ cảm xúc chân thực, thực tiễn nhất. Không thể có đều tình yêu tuyệt vời và hoàn hảo nhất màu hồng, tình yêu trong truyện đứng trước sự việc thực nghiệt xẻ của công danh, sự nghiệp và cả gia đình. Nói bắt lại, bản thân thấy đó là một cuốn truyện hay, từ cốt truyện, tư tưởng , khẩu ca của nhân vật hay tự ngữ hồ hết được chọn lọc kĩ càng, sâu sắc. Đọc rồi ta mới thấy được rất nhiều chân lí vào câu chữ. Gồm thể chúng ta sẽ thấy được phần nào bạn dạng thân bản thân thời thanh xuân qua các nhân trang bị trong ” Anh gồm thích nước mỹ không?”.