“Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ... Các anh ko về... Mình Mẹ lặng im”...., những ngày này, lời bài hát “Người người mẹ của tôi” vang lên như chan cất cõi lòng, ghi nhớ cho những bà Mẹ Việt nam Anh hùng (VNAH), trong những số đó có chị em Thứ - hình tượng vĩnh hằng của không ít người Mẹ việt nam Anh hùng. Bà bầu Thứ, tên rất đầy đủ là Nguyễn Thị Thứ, đã không chỉ là oằn mình chịu đựng đựng mưa bom bão đạn của những năm mon chiến tranh khốc liệt mà còn sống cùng nỗi đau mất bé suốt những năm tháng còn sót lại của cuộc đời... Nhưng bà bầu vẫn sống, vẫn vững vàng chãi giữa dòng đời như một hình tượng vĩnh hằng của sức khỏe dân tộc Việt Nam.

Bạn đang xem: Nước mắt mẹ không còn để khóc những đứa con


14 lần tiễn người đi, 12 lần khóc thầm lặng lẽ âm thầm

Mẹ VNAH Nguyễn Thị trang bị (SN 1904, theo giấy căn cước chính sách cũ Mẹ sinh vào năm 1902) tại làng Rừng thuộc xã Thanh Quýt, buôn bản Điện thắng Trung, Thị thôn Điện Bàn, tỉnh giấc Quảng Nam. Người mẹ Thứ có 12 bạn con (11 trai và 1 gái) thì 9 đàn ông hy sinh. Nhỏ đầu với cũng là đàn bà duy độc nhất vô nhị - bà Lê Thị Trị là thương binh, cũng khá được trao tặng ngay danh hiệu bà bầu Việt Nam nhân vật (VNAH) khi có ông xã và 2 con gái là liệt sĩ. Như vậy gia đình mẹ Thứ có 12 liệt sĩ.

Những năm tháng thanh xuân của mẹ là cảnh liên tục chứng kiến ck con vào chiến trường. Bà mẹ Thứ ở nhà tần tảo nuôi con và cháu khôn lớn. Trong cả 30 năm, Mẹ chuyên cần cùng các con đào hầm trong vườn để nuôi giấu đồng chí cách mạng hoạt động kín đáo ngay trong trái tim địch. Bao đêm dài bà mẹ thao thức canh chừng nhiều cuộc họp đặc trưng của cán bộ, đồng chí ngay dưới đông đảo căn hầm kín đáo trong vườn nhà. Mẹ luôn để ngọn đèn sáng sủa bên bàn thờ cúng làm ám hiệu an toàn cho cán bộ, du kích trở về hoạt động.

*
Mẹ Thứ mặt mâm tất cả 9 chén bát cơm, 9 đôi đũa giành riêng cho 9 bạn con đã hy sinh (Bức ảnh do Đại tá, nhà báo trần Hồng chụp).

Vườn nhà mẹ rộng, có 5 căn hầm bí mật. Xung quanh vườn có khá nhiều cây xanh và cỏ, nuôi nhiều trườn để ngụy trang. Dịp an toàn, bà mẹ Thứ và những con mở hé cửa hầm để mọi fan dễ thở với khi có động thì lại vờ vịt trông coi bò để chỉnh sửa, ngụy trang lại miệng hầm. Hàng nghìn cán bộ, cỗ đội, du kích được gia đình mẹ máy chở che, chuyên sóc... “Mẹ hiền hậu từ, sức nóng tình, thương đồng đội bộ nhóm giải phóng như con của mình. “Mỗi dịp ghé về thăm, bà mẹ dặn dò từng li, từng tí: "Sự nghiệp bí quyết mạng còn dài, tụi bây phải cẩn thận", một cựu chiến binh từng được bà bầu chở bít cho biết.

Thực sự hiếm có bà mẹ nào gánh chịu các khổ đau như bà mẹ Nguyễn Thị Thứ. Người ta nói nước mắt có thể góp vơi đi nỗi đau, nên khi Mẹ đã mất nước mắt nhằm khóc, nỗi nhức đó là cần yếu tả bằng lời nữa rồi… Bao lần tiễn chồng, đưa con đi là ngần ấy lần vời vợi chồng nhỏ biền biệt ko về. Vẫn biết sự khốc liệt của chiến tranh, ngày đi lừng khừng ngày về, nhưng bà bầu vẫn nuốt nước mắt vào lòng để tiễn con lên đường vào chỗ bom đạn. Do vậy, tôi đã luôn luôn tự hỏi “Nghị lực như thế nào giúp bà mẹ vẫn quyết có tác dụng và rồi vượt lên nỗi nhức mất bé và oan khuất?!”. Câu trả lời mà tôi vẫn tự trả lời và vẫn trung tâm đắc nhất: là tình yêu khu đất nước, nỗi khát khao độc lập tự vị cho dân tộc. Đó cũng là đức hy sinh, là trung tâm chất lớn lao của những người Mẹ Việt Nam.

Nghẹn lòng tri ân

Trong số đông ngày này, khi toàn quốc hướng về mối cung cấp cội, tri ân những anh hùng, liệt sỹ, tôi càng nghẹn lòng khi nghĩ đến mẹ Thứ.

Bất cứ ai bao gồm dịp về vùng khu đất Quảng Nam, kẹ thăm "địa chỉ đỏ" Tượng đài bà bầu Việt Nam anh hùng (khu vực núi Cấm, xóm Phú Thạnh, làng Tam Phú, thành phố Tam Kỳ, Quảng Nam), được nghe, được đề cập nhiều câu chuyện về người mẹ Thứ phần nhiều nghẹn lòng chực trào nước mắt. Với cũng từng cho thăm nhà bà mẹ Thứ giúp thấy hết sự đối chọi sơ, vượt đỗi lặng bình và đặc biệt là hình ảnh trên tường nhà: 12 bởi Tổ quốc ghi công cùng trên bàn thờ tổ tiên hương sương của 9 người con trai mẹ Thứ.

*
Chân dung mẹ Việt Nam hero lấy nguyên mẫu từ mẹ Thứ tại Quần thể tượng đài bà mẹ Việt Nam nhân vật tại núi Cấm (thôn Phú Thạnh, làng Tam Phú, TP.Tam Kỳ, Quảng Nam).

Và ngay trong giây phút đó, thực sự tôi không hiểu biết nhiều sức khỏe khoắn nào, nghị lực phi thường nào đã khiến cho một bạn phụ nữ nhỏ dại bé như bà mẹ Thứ hoàn toàn có thể vượt qua không còn nỗi đau này mang đến nỗi nhức khác để góp thêm phần làm nên thắng lợi cho dân tộc. Cùng nay tôi đã bao gồm câu vấn đáp cho riêng mình.

Tháng Bảy, mùa tri ân! Xin kính cẩn nghiêng mình trước sự hy sinh của các anh hùng liệt sĩ, và nhất là đông đảo Bà mẹ việt nam Anh hùng.

(tmec.edu.vn) - “Ba lần tiễn bé đi, nhị lần khóc thầm lặng lẽ... Các anh không về... Mình mẹ lặng im”... Lời bài hát trầm lặng như đan xói vào cõi lòng những bà Mẹ Việt phái mạnh Anh hùng trong buổi lễ kỷ niệm ngày Cách mạng tháng Tám. Giữa những người lính nhiều thế hệ trong hội trường là 2 bà Mẹ vào số ko nhiều các bà Mẹ Liệt sĩ từng được Nhà nước tôn vinh Mẹ Việt nam Anh hùng. Tôi cố nén lòng hướng ống kính tìm kiếm một nét chân dung những gương mặt người Mẹ kính yêu. Dẫu vậy chỉ thấy nhập nhòa trong khuôn ngắm máy ảnh là gương mặt bồi hồi, nén chịu cùng những nếp nhức thương, nỗi nhức này chồng lên nếp nhức khác cứ rung lên ở trên những đôi vai gầy.

*

- Thưa Mẹ, Mẹ có mỗi một mình anh bé là độc nhất, sao Mẹ vẫn để anh bé lên núi?

Chưa kịp phòng câu hỏi ngốc nghếch của cậu lính trẻ, tôi đã bất ngờ nghe Mẹ giản dị nói như tự dặn lòng mình:

- Mẹ đâu muốn nhỏ ơi! Chiến tranh, cho nhỏ đi là biết chắc con không về. Ở bên trên đời có người Mẹ nào ước ao đẻ nhỏ ra để đưa nhỏ vào lửa, vào đạn rồi quyết tử để đến mình được làm Anh hùng. Nhưng lại nghĩ, đồng đội từ miền Bắc, ai cũng có Mẹ mà vẫn xa Mẹ để vào chiến đấu quyết tử trên đất quê mình, ko lẽ mình giấu giữ các bé ở nhà... Coi sao đặng. Vậy là Mẹ để cho cha con dắt anh con tăng trưởng núi... Rồi hai ba con lần đó đi, đi mãi không về con ơi...

Vâng, tôi đã nấc lên lúc nghe đến người Mẹ nói điều thiêng liêng đó vào cạn khô nước mắt. Vẫn biết “Cổ lai chinh chiến, kỷ nhân hồi”, lúc nuốt nước mắt vào lòng để tiễn nhỏ lên đường vào địa điểm bom đạn, Mẹ đã cầm chắc cái kết cục đớn đau mà không có bất cứ người Mẹ nào bên trên thế gian này ý muốn muốn. Đó cũng là đức hy sinh, là trọng tâm chất lớn lao của những người Mẹ Việt Nam. Tiễn con vào lửa đạn đã là một nỗi đau. Để giấu tung tích đối chọi vị của chồng bé trước sự theo dõi của quân thù, Mẹ phải bao lần nuốt vào lòng những giọt nhức thương. Cả khi đất nước lặng bình, dẫu quạnh hiu bên mái tranh nghèo... Mẹ vì ko muốn phiền lòng cháu bé mà tiếp tục thêm lần nữa nuốt những giọt tủi, giọt buồn. Mãi đến đến cả cái ngày lễ đón nhận danh hiệu cao quý của Nhà nước vinh danh – cái khoảnh khắc tưởng như vui nhất, thì lòng Mẹ lại như quặn thắt nỗi nhức khi hiển hiện những gương mặt chồng con thấp thoáng trong hỏng vọng ngày về... Để rồi lúc không thể khóc được nữa giữa những thế hệ cháu con vây quanh, trên gương mặt Mẹ lại hằn lên nỗi đau tột cùng tuy nhiên đôi hốc mắt không một giọt nước mắt. Vâng, Mẹ đã chỉ còn biết khóc khô.

Người ta nói nước mắt có thể làm vợi nỗi đau, nên khi Mẹ khóc khô, nỗi nhức sẽ nhân lên ngàn vạn lần... Bao lần tiễn chồng, đưa con đi là ngần ấy lần vời vợi chồng nhỏ biền biệt ko về. Và chúng con- những đứa nhỏ trai, con gái còn lại từ núm ruột của Mẹ, xin Mẹ hãy cứ khóc to lên mang lại vợi bớt nỗi đau- những nỗi đau không thể ai gắng các Mẹ gánh mang.

Xem thêm:

Tháng Tám, ngày thu Cách mạng! Trang viết về Mẹ ngày vui, lẽ ra phải là trang vui. Tuy vậy một lần nữa sẽ là có lỗi khi trên đây đó giữa cuộc vui chúng ta lại chứng kiến những tiếng nấc khô của những người Mẹ Việt phái mạnh Anh hùng.