Từ thọ nay, mỗi lúc nhắc đến mối quan hệ mẹ kế - nhỏ chồng, người ta thường nghĩ ngay đến câu tục ngữ: “Mấy đời bánh đúc có xương/ Mấy đời mẹ ghẻ lại thương bé chồng”. Câu tục ngữ này có còn đúng trong thời đại ngày nay nữa không?

*

1. Giải thích câu tục ngữ “Mấy đời bánh đúc có xương/ Mấy đời mẹ ghẻ lại thương nhỏ chồng”

Có lẽ ai cũng đã từng ăn uống qua món bánh đúc thì đều biết rằng bánh đúc được làm bằng bột gạo (tại miền Bắc và miền Trung) hoặc bột năng (miền Nam), có thể là bánh nhân ngọt đậu xanh hoặc là nhân mặn phải làm sao mà có xương đến được. Vậy theo ý của dân gian muốn nói ở đây chính dễ gì mà tìm ra được xương vào bánh đúc, cũng như là tình cảm của mẹ kế dành cho bé của chồng sẽ không mặn mà, sâu sắc, dễ gì tìm được người mẹ ghẻ yêu thương thương nhỏ chồng.

Bạn đang xem: Ý nghĩa của câu “mấy đời bánh đúc có xương” trong thời đại mới

Thực tế mang lại thấy có vô vàn những lí vày dẫn đến sự bất hòa, xung đột giữa mẹ kế với nhỏ riêng của chồng. Hình ảnh những bà mẹ ghẻ lúc nào cũng đáng sợ trong mắt mọi người, đặc biệt là những đứa trẻ có cha mẹ li hôn và cha đi thêm một bước nữa. Chẳng có ai có thể tin được vào chuyện mẹ ghẻ có thể sống hòa thuận với con chồng. Tất cả các bà mẹ ghẻ trong các câu chuyện cổ tích như Tấm Cám, Công chúa lọ lem,…là một ví dụ điển hình làm mang lại người đọc cảm thấy sợ hãi bởi những thủ đoạn và sự tàn ác áp bức lên người con riêng của chồng.

Không cần phải đọc truyện cổ tích, chúng ta vẫn có thể tìm thấy những mụ dì ghẻ độc ác trong chính cuộc sống đời thực bây giờ. Biết bao nhiêu câu chuyện về việc mẹ ghẻ hành hạ bé chồng một cách man rợ được dư luận bóc trần và tố cáo. Sẽ có một số người cảm thấy chuyện mẹ kế ko thương bé chồng là một việc hết sức bình thường. Bởi vì đó đâu phải là bé của họ, đứa trẻ đó không mang dòng máu của mình mà nó lại với dòng máu của chồng mình và người vợ cũ. Bắt buộc việc mỗi khi nhìn thấy đứa trẻ đó, người mẹ kế lại nổi lên lòng ích kỉ và tị nạnh là điều có thể hiểu được. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa thì người mẹ kế cũng không được trút sự ích kỉ của mình làm tình làm tội lên những đứa trẻ ấy, bởi vì chúng không có lỗi.

Trên các bài báo vẫn thường xuyên xuất hiện những đứa trẻ bị mẹ kế bạo hành dẫn đến tử vọng. Tại sao có thể độc ác đến như thế? Từ đánh đập, cấu xé, hành hạ đến tra tấn tinh thần,…Đó chỉ là những đứa trẻ ngây thơ sớm phải xa vòng tay ấm áp của mẹ đẻ. Chúng cần biết từng nào là tình yêu thương ấp ám từ một người khác. Thế nhưng, những nhỏ người có danh là mẹ kế đó lại khiến chúng phải ám ảnh suốt cả cuộc đời hoặc có thể là tước đi mạng sống của chúng. Ngay từ đầu nếu đã không thể chấp nhận đứa bé riêng ấy thì đừng đề nghị tiến tới. Cũng chính vì những người mẹ kế như thế mà khiến mang lại rất nhiều bạn nhỏ ko đồng ý với việc bố tiến thêm bước nữa.

2. Khi bánh đúc có xương

Mối quan liêu hệ giữa mẹ ghẻ với bé riêng xưa ni vẫn được nhìn nhận là ko mấy tốt đẹp. Thế tuy nhiên ở đâu đó vẫn có những người mẹ kế có tấm lòng bao la như trời biển luôn hết mực thân thương và chăm sóc cho bé riêng của chồng một cách chu đáo. Dạy dỗ bảo ban bé mình khó một, thì ngọt ngào và dạy dỗ con người khác khó đến mười. Tuy nhiên, chỉ với một trái tim đầy nhân hậu, với một tình yêu thương đủ lớn, mẹ kế và nhỏ chồng có thể sống thương yêu nhau như ruột thịt.

Rất nhiều câu chuyện từ thực tế được chia sẻ bên trên báo mạng, truyền hình đã cho thấy, cuộc sống hiện tại ko thiếu những người được gọi là dì ghẻ với trái tim đầy yêu thương thương, với đức quyết tử đã nuôi dạy nhỏ chồng cần người và thành đạt. Những người phụ nữ ấy đã trở thành một người mẹ kế theo đúng nghĩa với tình thương to lớn lớn và vĩ đại hơn chính cả mẹ ruột.

*

Trong bối cảnh xã hội hiện đại hiện nay không còn quá khắt khe như ngày xưa, việc ly hôn, tiến thêm bước nữa trong hôn nhân gia đình cũng ko còn bị nhìn dưới cặp mắt xét nét, nặng nề. Thế dẫu vậy mối quan hệ giữa con riêng và mẹ kế có một khoảng cách khá lớn và rất khó để hòa hợp. Để xây dựng lên được một gia đình mới hạnh phúc hòa thuận lại ko phải là một chuyện dễ làm, cơ mà nếu tất cả mọi người đều quyết trung khu thì sẽ có rất nhiều cách để thực hiện. Nhỏ riêng là một điều rất khác biệt so với cuộc hôn nhân gia đình đầu yêu cầu sẽ phải mất khá nhiều thời gian để 2 bên cùng thấu hiểu và vun đắp tình cảm nên việc quan lại trọng ko phải là tạo ra hạnh phúc tức thì mà phải biết kiên nhẫn để xây dựng tình cảm giữa các thành viên vào gia đình mới.

Xã hội rộng lớn như thế này, người xấu ngày càng nhiều nhưng mà người tốt cũng ko ít. Chúng ta phải có cái nhìn tích cực hơn về những người mẹ ghẻ vì đâu phải ai cũng giống như ai. Cũng có một số ít người mẹ ruột nhẫn trung tâm vứt bỏ chính đứa nhỏ mà mình với nặng đẻ nhức khi nó còn đỏ hỏn thì việc một người xa lạ lại yêu thương siêng sóc nhỏ người khác cũng là một chuyện quá đỗi bình thường. Cuộc đời này để đi tìm bánh đúc có xương thì khó tuy vậy mẹ ghẻ thương nhỏ chồng là chuyện hoàn toàn có thật. Chúng ta cứ tin tưởng và đặt niềm tin vào những điều tốt đẹp vào cuộc sống này.

Từ những dòng chia sẻ trong bài viết, có thể thấy được câu tục ngữ “Mấy đời bánh đúc có xương/ Mấy đời mẹ ghẻ lại thương bé chồng” vừa đúng lại vừa sai vì cuộc sống luôn có người tốt kẻ xấu. Và chính chúng ta chứ ko phải ai khác, hãy lên tiếng để phản ánh và bảo vệ những đứa trẻ còn vẫn trong tình trạng bị mẹ kế hành hạ và hãy xóa bỏ định kiến và những quan liêu niệm tiêu cực về mối quan hệ của mẹ kế và con chồng bằng tình yêu thương và sự chân thành.

Bà Thuần bắc ghế mặt hiên nhà, phổ biến quanh là hầu hết đứa cháu đang với mọi người trong nhà luồn tay vào tóc bà, bọn chúng đếm coi tóc bà tất cả bao nhiêu sợi bạc.


- nhiều quá, đếm ko được! tốt mình đếm sợi đen đi!Con bé nhỏ nhất nói bập bẹ ko rõ, rồi nhe hàm răng sún ra cười. Bọn trẻ cũng phá lên cười cợt rồi gật gù ra vẻ thuộc đồng ý.- Đúng rồi, bản thân đếm sợi đen đi!Trước sân, những con bà vẫn phụ nhau chuẩn bị cho đám giỗ bố chúng nó vào ngày mai. Chị dâu, em gái thì nhặt rau, biên soạn lại bát đũa. Anh trai, em rể thì giết mổ gà, thịt vịt... Thi thoảng, tất cả đứa quay về phía bà với đám trẻ con nói câu nào đấy rồi anh chị được thể cười cợt rộn lên.Bây giờ những con bà phần nhiều đã lớn, có quá trình làm ổn định, đứa nào cũng có điều kiện gớm tế, thắng lợi khang trang. Tất cả đứa được công ty lớn trên thành phố mời về làm với mức lương cao nhưng chúng chẳng chịu đi, chẳng chịu đựng xa xóm quê địa điểm chúng phệ lên, và quan trọng nhất là chẳng đứa nào muốn xa mẹ. Bọn chúng bảo, đời mẹ khổ các rồi, giờ chị em già, nụ cười lớn của người già là được gần con gần cháu cần chẳng đứa như thế nào bảo đứa nào, chúng những ở sát bà. Vào ngày cuối tuần nào chúng cũng đưa nhỏ cái trở lại viếng thăm bà, dùng với bà bữa cơm.

Xem thêm: Cách Đăng Ký Tin Nhắn Nội Mạng Mobifone Năm 2022

*
*
*
*
Minh họa: TÔ NGỌC. 

- những con cứ lo các bước của mình, vào buổi tối cuối tuần đưa vk con đi dạo đây đó, chứ đừng suy nghĩ mẹ quá, bà mẹ còn khỏe!Bà luôn luôn bảo nỗ lực mỗi khi chạm mặt con.- Dạ, về với mẹ cũng là đi dạo mà mẹ!Nhìn cảnh mái ấm gia đình bà Thuần quây quần mặt nhau, quan sát cái biện pháp bà đối xử với nhỏ cháu, với cách con cái bà quan tâm đến bà, chẳng ai cho là năm đứa con ấy chưa hẳn do bà sinh ra.Thời trẻ con bà Thuần là cô gái xinh đẹp, tâm tính lại hiền lành, lễ phép buộc phải nhiều thanh niên làng theo đuổi, bạn lớn trong xã thấy Thuần cũng ưng bụng mong ướm Thuần về làm cho dâu. Nắm nhưng, Thuần còn nhiệm vụ gia đình, các em của Thuần còn nhỏ, chúng ở độ tuổi ăn uống học, Thuần quan trọng vì hạnh phúc riêng tư của mình mà bỏ các em bơ vơ. Phụ thân Thuần mất sớm, chỉ còn Thuần làm vị trí dựa cho những em. Thuần xin vào có tác dụng công nhân nhà máy sản xuất may, tiền lương hằng tháng cô lo cho những em ăn học, cho tấm áo bắt đầu cũng chẳng dám sắm. Cho tới khi thằng Út của Thuần tốt nghiệp đại học, yên bề gia thất thì Thuần đã xung quanh bốn mươi. Mẫu tuổi ấy nghỉ ngơi làng bạn ta đã có tới cả cháu nhằm bồng bế. Thuần chẳng còn trẻ nhằm yêu đương như lứa giới trẻ đôi mươi. Tx thanh xuân của Thuần trôi theo phần lớn lo toan, tính toán, đều buổi tăng ca ko biết căng thẳng mệt mỏi và các buổi chợ trưa ngày vào cuối tuần để tìm thêm thu nhập, cốt làm sao lo đủ cho hai đứa em loại ăn, cái học là Thuần vui, Thuần hạnh phúc. Người bầy ông hứa thề sẽ chờ Thuần cho đến khi Thuần sẵn sàng chuẩn bị nắm đem tay anh nay đã và đang làm sui fan ta. Những em Thuần yêu thương chị lỡ thời, đứa nào vẫn muốn đón chị về nghỉ ngơi cùng, tuy vậy Thuần chẳng chịu, Thuần còn khỏe, cô từ bỏ lo được mang lại mình.Đêm hôm ấy, sau khi tan ca trở về, Thuần đơ mình nghe thấy giờ kêu giúp đỡ khi chớm lên dốc. Ngoái lại chú ý thì bên mép đường, một người lũ ông đang bị chiếc xe sản phẩm công nghệ đè ngang tín đồ không dậy được. Thuần ngừng lại, chạy mang lại đỡ góp nhưng người ấy đã trở nên gãy chân, quan trọng nào vực lên được. Thuần gọi cho em trai mình đã làm chưng sĩ ở bệnh viện đa khoa cho giúp. Rất nhiều ngày người đàn ông ấy ở viện, ông đã nhờ cô mang đến nhà góp ông lo cơm nước cho những con, về sau khỏe ông đã trả ơn cô.Thuần mang lại nhà ông lo mang đến năm đứa con của ông, cô vẫn thở dài phủ nhận mỗi lúc nghĩ cho cảnh ông 1 mình gà trống nuôi con. Gắng rồi, vày lòng thương phần lớn đứa trẻ thiếu thốn thốn, thi thoảng, cô lại ghẹ sang thăm mấy ba con, hôm thì bánh, mai chục cân gạo, bó rau. Bọn trẻ quý Thuần như người mẹ chúng. Một ngày, người bầy ông ấy ngỏ ý ước ao được thành thân với Thuần. Thời gian đầu, cô hơi ngượng. Mấy tuần ngay lập tức cô không tới nhà ông. Tuy vậy cô lại lo lắng nhớ nhung. Cô nhớ ánh mắt ân buộc phải ông nhìn cô, nhớ dáng vẻ người nhân hậu của ông lúc lui cui bên phòng bếp lửa tấn công vật với bữa tiệc cho năm đứa trẻ. Chiều công ty nhật ấy, Thuần quyết định đến bên ông. Lũ trẻ thấy Thuần đến, òa lên khóc nức nở “chúng bé nhớ cô!”. Rồi chúng hotline cô là mẹ. Thuần cũng khóc. Chỉ chũm thôi cơ mà Thuần ra quyết định sẽ rước ông, đang thành mẹ bọn trẻ. Nhưng những em Thuần không chịu. “Đời chị khổ những rồi, giờ nhưng mà lấy ông ấy chị khổ thêm". “Chị cứ sống vậy, già chúng em lo mang đến chị!”. Chúng tranh nhau phân tích và lý giải với Thuần đủ phần đông thứ lý lẽ, nhưng mà Thuần bảo “Đó là niềm vui của chị!”. Dần dần dần, các em Thuần cũng đành nghe theo.Số Thuần đúng số khổ! người làng nói với nhau như thế. Những em của Thuần cũng nói thế, mà khổ thật, nhất là lúc Thuần lấy ck chưa bao thọ thì ông chồng cô đùng một phát qua đời do một cơn tai biến. Tài sản để lại mang lại Thuần là căn nhà rách rưới cũ và năm đứa con riêng.Năm đứa con, ăn thôi cũng cực rồi huống đưa ra còn học hành.- bà mẹ ơi! nhỏ không học tới trường nữa, con ý muốn vào Nam có tác dụng công nhân!- nhỏ sợ mẹ không lo ngại nổi đến con phải không?- công ty mình nghèo vắt này, một mình mẹ và đúng là không lo được đâu ạ! Học đh tốn nhát lắm mẹ!- Thì nhỏ cứ đi học, xem bà mẹ có lo nổi không?- Con đi làm việc rồi lựa thời hạn thích hợp vào cuối tuần đi học tập nghề cũng được mà mẹ!Thuần ôm đứa đàn ông lớn vào lòng, nước mắt rớt lên tóc, lên vai con. Thằng nhỏ xíu cũng khóc. Giả dụ số Thuần đúng số khổ thì hãy để 1 mình cô chịu khổ. Thuần nghĩ về thế. Thuần cần yếu để cuộc sống thằng nhỏ nhắn khổ như mình.- Nghe mẹ, con hãy vào đh nhé! chị em lo được hết!- Nhưng...- Thôi, ko nói nữa, con cứ buộc phải đi học! Không học là chị em giận, mẹ về bên cậu đó! ***Ngày như thế nào Thuần cũng thao tác quần quật trường đoản cú sớm mang đến tối. Lúc trời sáng sủa còn chưa nhìn thấy rõ mặt người, Thuần đã xuống sân vườn tranh thủ bó vài ba bó muống, vậy chè sở hữu xuống chợ. Ban ngày, Thuần làm cho phụ hồ, trưa lại tranh thủ nhặt ve chai. Buổi tối đến thì nhận thêm quần áo xưởng may về gắn ráp, nhấn đồ cũ của những người cùng có tác dụng với cô về sửa. Các em Thuần thấy chị vất vả cũng ngỏ ý giúp sức nhưng chị chẳng nhận. Chị còn khỏe! Thuần luôn nói rứa và cười cợt khi các em và những con chị chú ý chị cùng với vẻ phương diện xót xa.Trời trưa buông phần đa hạt nắng và nóng gắt. Từng dòng xe cài băng ngang qua cuốn theo bụi bờ làm cho hồ hết thứ lấp lớp màu đá quý nhợt nhạt. Dưới cội cây xoan già vẫn độ trút bỏ lá, Thuần ngồi nghỉ mệt, ngửa cổ uống ừng ực cho đến hết chai nước suối lọc, một tay chị dùng loại nón sẽ cời vành nuốm xua làn vết mờ do bụi đang quật ngược lên từ bỏ mặt mặt đường đất phía trước lúc chiếc xe thiết lập vụt qua, những giọt mồ hôi tứa ra bên trên mặt, ướt sũng cả mảng lưng. Đoạn, chuông smartphone đổ, chị gạch áo móc chiếc smartphone đen white vận vị trí thắt lưng. đàn ông lớn chị gọi. Nét phương diện Thuần rạng ngời hạnh phúc.- bà bầu nghe đây nhỏ trai!- bà mẹ đang làm gì thế ạ?- Ừ, mẹ đang làm việc nhà. Người mẹ vừa nạp năng lượng cơm xong xuôi con ạ! Giờ đang nghỉ trưa. Con nạp năng lượng trưa chưa?- Dạ con nạp năng lượng rồi ạ!- Ừ, cố gắng ăn uống tương đối đầy đủ có sức mà lại học, không nhiều ngày nữa có lương chị em gửi mang đến nhé!- Dạ bà mẹ không phải gửi con nữa đâu ạ! Chắc khoảng tầm hai tuần nữa con thi xong sẽ về thôi ạ!- thay à! Ừ, vô số cứ nói người mẹ nhé! Ở nhà các em khỏe cả. Thôi nhé, mẹ đang nạp năng lượng cơm!Thuần xốc lại mớ lon chai phía sau xe, rồi tiếp tục gom nhặt các chiếc vỏ bao xi-măng gấp nhỏ gọn để về tối tranh thủ có ra tiệm phế truất liệu cân, chủ công trình xây dựng khu vực Thuần làm cho phụ hồ nước thấy hoàn cảnh chị khó khăn nên sản xuất điều kiện, gần như vỏ bao, chai, lon, thùng sơn... đầy đủ cho chị, thi thoảng gia chủ mang đến chị số đông tập giấy cũ hay túi quần áo cũ. Thuần vui lắm. Những con của chị cũng vui. Vừa làm cho chị vừa suy nghĩ đến các con của mình. Thằng mập sắp xuất sắc nghiệp đại học, thằng kế trong năm này thi cuối cấp, tía đứa gái đứa nào cũng học giỏi, lễ phép. Chỉ nghĩ thay thôi mà Thuần thấy trong lòng mình vơi bẫng, niềm hạnh phúc và ngọt ngào nào đó vừa chạy qua lồng ngực chị. Thuần nhoẻn miệng cười. *** Buổi tối, khi hồ hết thứ đã chuẩn bị xong. đàn ông cả của Thuần bắc dòng ghế ra sân, đặt chị em ngồi lên, anh cảnh giác bê chậu nước lá bòng đặt xuống, nhẹ nhàng túa búi tóc của mẹ.- Để bé gội đầu cho người mẹ nhé!Các nhỏ và con cháu anh thấy thay cũng chạy đến, vục bàn tay nhỏ xíu xíu của chúng nó vào nước, bóp bóp lọn tóc nhỏ tuổi của bà, mỉm cười thích thú.Gội đầu xong, đứa lau thô tóc, đứa bóp vai, đứa nắn nắn đôi chân của mẹ. Những lần đám giỗ, ngày rằm, đứng trước bàn thờ cúng cha, lúc nào chúng cũng cảm ơn vì ba đã mang đến chúng nhỏ người bà bầu như mẹ Thuần.Cô đàn bà út lật lại cuốn sổ lưu lại niệm cũ của mình, hiểu lại bài văn tả fan mà mình yêu thích năm xưa cho các bạn nghe “Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ cơ mà thương bé chồng. Dân gian xưa nói thế, nhưng với tôi, bà mẹ tôi, cũng chính là dì ghẻ của tôi, là tình nhân thương bằng hữu tôi vô biên bến, và trong trái tim tôi, tôi cũng yêu người mẹ rất nhiều...”.Giàn thiên lý trước sân sẽ mùa rộ bông, mùi thiên lý len lách khắp khoảng sân, thoảng vào tận căn nhà ba gian... Bà Thuần dở tấm vải vóc phủ chiếc máy may cũ vẫn cất nhiều năm để lau chùi. Bà bâng khuâng xúc rượu cồn “cảm ơn ông đã cho tôi năm đứa con ngoan!”.